Tống Yên vẫn luôn hút tiểu âm đế đâu, bỗng nhiên chơi đa dạng, miệng lại chạy đến trên kiều mông liếʍ ăn, đồng thời bắt lấy một bên vυ' bự cọ loạn tiểu bức đang phun nước kia, hơn nữa nhắm thẳng trung gian hai cánh môi âʍ ɦộ cọ.
“A a… A di vυ' hảo mềm, hảo bổng…” Tiểu Tiểu duyên dáng gọi to, tiểu bức loạn cắn núʍ ѵú kiều nộn, phun nước giống như càng dùng sức, phun thật nhiều trên vυ' bự.
Bất quá phun đến bao nhiêu hung, mười mấy giây sau triều phun vẫn là kết thúc. Tiểu Tiểu thực mau đem chân ở trên bồn rửa tay hạ xuống, hơi dẩu mông, cả người mềm như bông ghé vào nơi đó.
“Mệt mỏi quá a, bị a di làm cho thật thoải mái…” Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói.
“Thoải mái liền hảo.” Tống Yên ôn nhu đáp lại, một tay còn sờ ở tiểu bức không còn phun nước, muốn cho nó thoải máu chút.
Đến nỗi côn ŧᏂịŧ ở phía dưới đã không thế nào ngạnh, có thể hưng phấn đi theo Tiểu Tiểu triều phun cùng nhau qua đi.
Sau đó hai người như theo lời phía trước, thật sự đi trong nhà Tiểu Tiểu ngủ cùng trên một cái giường. Trên giường Tiểu Tiểu mặc là qυầи ɭóŧ màu vàng nhạt lót băng vệ sinh, đến nỗi phía trên không có mặc đâu, đĩnh một đôi nãi bánh bao đáng yêu.
Tống Yên phía dưới mặc là quần đùi màu trắng rộng thùng thình, trên thân cũng không có mặc, đôi vυ' bự lõα ɭồ--- Tiểu Tiểu vừa mới đem sữa chơi xong, lại không ăn cái gì, thời điểm ngủ không cần lo lắng sữa bị xoa bóp đè ép ra tới.
Hai người nằm xuống ôm nhau ngủ, một tay của Tiểu Tiểu thực mau sờ đến trên vυ' Tống Yên, xoa sờ lên. Khuôn mặt nhỏ cũng thò qua tới cọ, sau đó giương mắt nhìn về Tống Yên. Mềm mại nói: “A di vυ' bự hảo mềm hảo nộn, tưởng cọ ngủ.”
Tống Yên thẹn thùng mặt có chút đỏ, bất quá vẫn nói: “Cho ngươi cọ. Yêu cầu xoa bụng sao? Ta giúp ngươi xoa xoa.”
Tiểu Tiểu nghe vậy lập tức vặn vẹo thân mình nói: “Giúp nhân gia xoa bụng nhỏ, đau đau.”
Đã ở đau sao? Tống Yên vội vàng duỗi tay đi qua, tiểu tâm xoa ấn bụng nhỏ bình thản của Tiểu Tiểu, sườn ghé vào trên người Tiểu Tiểu đem đèn tắt đi., khuôn mặt nhỏ chôn trên vυ' bự nàng tiếp tục củng cọ.
Bộ dáng này của Tiểu Tiểu thật nhanh làm côn ŧᏂịŧ của Tống Yên ngạnh, bất quá hiện tại Tống Yên không có tạp niệm gì, tùy ý nó ngạnh hưng phấn, tay nghiêm túc ở trên bụng nhỏ ấn xoa sờ, tận lực mà ôn nhu. Không nghĩ tới Tiểu Tiểu cọ ở vυ' nàng thực mau dừng lại, Tống Yên ngẩn người, sau đó chú ý tới tiếng hít thở đều đều của Tiểu Tiểu, khẳng định là ngủ rồi.
Bất quá khuôn mặt nhỏ đáng yêu vẫn dán trên vυ' bự của nàng, rất nhỏ hơi thở từng cái dừng trên thịt vυ' mẫn cảm, làm cho nàng ngứa. Tống Yên hít sâu một hơi, tiếp tực ấn bụng nhỏ, vẫn luôn ấn đến chính mình ngủ rồi mới thôi.
Sau lại hình như ôm Tiểu Tiểu ngủ, mềm ấm trong ngực, một giấc này ngủ thực sự hương thực mỹ. Lớn như vậy chưa từng ngủ qua giấc ngủ nào thoải mái như vậy. Chỉ là buổi sáng ngày hôm sau nàng bị Tiểu Tiểu triền tỉnh.
Cặp đùi trắng nõn mềm mại triền trên một mảnh đùi của nàng, đôi tay cũng gắt gao ôm lấy nàng, quấn lấy nàng, sau đó nãi bánh bao đè ép trên ngực nàng, phấn nhuận miệng nhỏ gần trong gang tấc miệng nàng.
Tiểu Tiểu cặp mắt khép hờ, hơn phân nữa khẳng định là đang ngủ. Tống Yên thấy thế đnahs bạo hôm một ngụm miệng nhỏ phấn nhuận, rồi sau đó mới phát hiện một vấn đề: Tiểu Tiểu hiện tại cư nhiên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không có mặc qυầи ɭóŧ! Tiểu nộn bức chi gian hai chân chính là kề sát ở trên đùi nàng!
Tại sao lại như vậy? Qυầи ɭóŧ đâu? Không phải nghỉ lễ sao? Không sợ lưu đến mọi nơi đều là? Tống Yên vội vàng bò dậy một ít, nhấc chăn lên, ở trên giường tìm qυầи ɭóŧ màu vàng nhạt, nhưng là nhìn vài cũng chưa nhìn thấy nó.
Lúc này Tiểu Tiểu mở bừng mắt, ôn nhu nhìn Tống Yên, kiều thanh nói: “A di đang tìm qυầи ɭóŧ sao? Nhân gia không có mặc, vừa mới tắm rửa cởi ra.”
“Sớm như vậy đã tắm rửa sao?” Tống Yên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Tiểu đã tỉnh lại một lần.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, chảy thật nhiều máu, thực không thoải mái liền đi tắm rửa một cái… A di, nhân gia lại tưởng xoa nhẹ.” Nói thân thể mềm mại cọ Tống Yên, thân thể vặn vẹo.
“Xoa nơi nào? Có phải hay không lại đau?” Tống Yên vội hỏi.
Tiểu Tiêu miệng nhỏ tiến đến bên tai Tống Yên, kiều kiều nhu nhu trả lời: “Xoa nhân gia tiểu tao bức, được không? Lại tưởng bị a di lộng triều phun…”
Nói xong, lưỡi phấn nhuận liếʍ lỗ tai của Tống Yên, liếʍ hai hạ, lảnh lót dịu dàng đầu lưỡi liền chui vào trong tai nàng. Tống Yên bị đầu lưỡi nhỏ làm cho hung hăng giật mình hai cái, bỗng nhiên rất có tính dục. Côn ŧᏂịŧ trong quần đùi nhanh chóng ngạnh đi lên, đỉnh thành một cái lều trại, ở nơi đó đặc biệt hưng phấn.
“Thật sự muốn xoa nơi đó sao? Không phải xoa… Ha a… Tiểu Tiểu người đừng liếʍ…” Tống Yên đang nói, bỗng nhiên giật mình một cái, vội nói.
Bởi vì đầu kia bị lưỡi nhỏ liến toản thực sự hưng phấn, thực sảng a, thật sợ nhịn không được làm điểm chuyện xấu, nhưng nàng không bỏ được quay đầu né tránh nó, chỉ có thể làm Tiểu Tiểu thu hồi lưỡi của chính mình.
Tiểu Tiểu ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Liền ở bên ngoài xoa sao, dùng vυ' cọ tiểu tao bức nhân gia cũng có thể a, a di, nhân gia hảo ngứa, mau tới sao…”
Mới vừa nói xong, đầu lưỡi ngóc đầu trở lại, hướng về tai Tống Yên giảo, toản.
Tống Yên lại là một trận giật mình, ngay sau đó chật vật né tránh, rồi sau đó xoay người đem Tiểu Tiểu đè ở dưới thân, nhìn khuôn mặt xinh đpẹ, đôi mắt mê ly, hít sâu một hơi nói: “Hảo, a di giúp ngươi lộng, bất quá nơi nào đau ngươi chạy nhanh nói.”