Hai người ghé vào trên tường kịch liệt giao hợp một hồi lâu, làm cho đến khi Tiểu Tiểu triểu phun. Sau đó Tống Yên cũng không căng được bao lâu liền vội vàng rút côn ŧᏂịŧ ra, đập vào trên mông Tiểu Tiểu mạnh mẽ bắn tinh. Tống Yên thoải mái kêu rên. Ghé vào thân thể mềm mại của Tiểu Tiểu đĩnh côn ŧᏂịŧ về phía mông hung hăng trừ động, một bên trừu một bên bắn, cảm giác sướиɠ đã muốn chết!
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thật nhiều ở trên lưng trên mông, Tiểu Tiểu lại không ngại, ngoan ngoãn ghé vào nơi đó mặc cho Tống Yên bắn tinh, miệng nhỏ hồng phấn cũng nũng nịu nói: “Ha a…A di tựa hồ thật thích Tiểu Tiểu, bằng không vì sao bắn nhiều như vậy a…”
Tống Yên đem một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng bắn xong, duỗi tay ôm chặt thân thể Tiểu Tiểu, ôn nhu trả lời: “A di rất yêu Tiểu Tiểu, còn có thể bắn nhiều thật nhiều.”
Trở lại dưới vòi hoa sen, hai người hỗ trợ nhau tắm rửa. Tống Yên giúp Tiểu Tiểu rửa sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mông và trên lưng, Tiểu Tiểu lại bắt lấy côn ŧᏂịŧ ôn nhu mà tắm rửa. Tống Yên lại rửa tiểu huyệt vừa mới bị nàng hung hăng thao một hồi, Tiểu Tiểu dựa vào trong l*иg ngực của nàng, thân thể mềm mại khẽ run. Tay không giúp nàng rửa sạch sẽ mà là đang ở trên vυ' cùng mông nàng sờ loạn.
Thậm chí còn sờ trứng ở phía dưới âʍ đa͙σ, ôn nhu hỏi: “A di nới này có cảm giác hay không? Có thể hay không muốn?”
Tống Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có cảm giác. Muốn cũng la dươиɠ ѵậŧ muốn.”
“Nghĩ muốn cái gì a?” Tiểu Tiểu sờ âʍ đa͙σ Tống Yên vài cái, sau đó chuyển sang sờ đôi trứng nhăn nhíu mềm mại.
Tống Yên tiến đến bên tai Tiểu Tiểu trả lời: “Đương nhiên là muốn thao tiểu huyệt của Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu sẽ lại không ngứa đi? Chúng ta lại đến một lần?”
Tuy rằng đã ở bắn tinh ở trên người Tiểu Tiểu hai lần, nhưng nếu Tiểu Tiểu muốn, nàng có thể đĩnh đại côn ŧᏂịŧ làm một lần, bắn một lần đâu.
Thân thể Tiểu Tiểu run lên, lập tức cự tuyệt: “Không cần, lại thao, nhân gia liền bị thao hỏng rồi, a di buông tha ta đi, cầu xin a di.”
“Ân, tạm thời buông tha ngươi.” Tống Yên buồn cười trả lời.
Tắm rửa xong, hai người lại hỗ trợ nhau lâu thân mình, thổi tóc, sau đó liền mặc quần áo. Tống Yên lại không có qυầи ɭóŧ để mặc. Qυầи ɭóŧ của nàng bị bắn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở bên trong, dơ hề hề, căn bản không thể mặc. Tống Yên đang suy nghĩ có nên để trống hay không, sau đó trở về rồi mặc sau. Tiểu Tiểu lại đem qυầи ɭóŧ màu vàng nhạt nhét vào trong tay nàng, kiều thanh nói: “A di, nhân gia cho ngươi mượn qυầи ɭóŧ mặc.”
“Mặc qυầи ɭóŧ của ngươi?” Tống Yên nhận được qυầи ɭóŧ, lại thực do dự, cần thiết sao? Vài bước liền có thể đi trở về, phía dưới mặc một cái váy ngắn cũng có thể đi?
Tiểu Tiểu đang mặc quần áo cũng nhìn về phía nàng, dẩu miệng nhỏ nói: “Đây chính là qυầи ɭóŧ nhân gia thích nhất, a di không chịu mặc sao? Có phải hay không ngại nhân gia bẩn?”
“Không có, ta chỉ là…Ta chỉ là cảm thấy…Ta như vậy có điểm biếи ŧɦái…” Tống Yên vội vàng giải thích, cũng rất thẹn thùng. Nàng hiện tại là người có côn ŧᏂịŧ, mặc qυầи ɭóŧ của Tiểu Tiểu, có điểm giống nam sinh mặc trang phục của nữ sinh.
Bất quá Tiểu Tiểu lại không, nàng nhanh chóng mặc cái qυầи ɭóŧ này, sự tình kế tiếp phát sinh làm nàng trợn mắt há mồm…
Côn ŧᏂịŧ nguyên bản mềm mại, mới vừa bị qυầи ɭóŧ của Tiểu Tiểu bao bọc lấy, liền lấy mắt thường đều có thể thấy được tốc độ ngạnh đi lên, chỉ trong chốc lát sau, liền biến thành một lều trại lớn. Làm sao mẫn cảm như vậy? Nguyên nhân là bởi vì mặc cái qυầи ɭóŧ này? Tống Yên có điểm vô ngữ, vội vàng đem váy mặc vào, tưởng che giấu một ít.
Nhưng là Tiểu Tiểu vẫn thấy được, Tiểu Tiểu duỗi tay lại đây, cách váy sờ côn ŧᏂịŧ cương cứng, đáng yêu nói: “Tiểu kê kê có phải hay không rất thích qυầи ɭóŧ của nhân gia? Vậy coi như đang cắm động của nhân gia đi, đêm nay không thể tự sướиɠ nha, thực thương thân.”
Tiểu Tiểu đang nói cho Tống Yên nghe. Tống Yên nghe vậy vội vàng tỏ thái độ: “A di về sau sẽ không bao giờ tự sướиɠ, nghỉ ngơi dưỡng sức, hảo hảo cùng Tiểu Tiểu làm.”
“A…A di thực lưu manh, nhân gia vẫn còn là học sinh, cư nhiên luôn nghĩ cùng nhân gia làm…”Tiểu Tiểu hờn dỗi.
A? Đúng vậy, Tiểu Tiểu vẫn còn đọc sách a, mới mười chín! Mình mỗi ngày đều nghĩ cùng Tiểu Tiểu làm có phải hay không thực quá đáng? Tống Yên lúc này mới ý thức được vấn đề, hít sâu một hơi nói: “Chúng ta đây…Chúng ta về sau thiếu làm! Một tháng một lần?”
Một tháng một lần là tần suất ít nhất mà Tống Yên có thể nghĩ đến, nếu hai ba tháng một lần, nàng sợ nàng sẽ nghẹn chết. Mặc dù một tháng một lần, ngẫu nhiên cũng muốn đánh tàu nhanh a, bất quá cùng Tiểu Tiểu làm về sau, đối với tàu nhanh cũng mất đi hứng thú, giảm mạnh đến cơ hồ không có đâu.
Tống Yên có chút ưu sầu, bên kia Tiểu Tiểu đã mặc xong quần áo lại nhoẻn miệng cười, nói: “Không cần, liền tính a di chịu được lâu như vậy, nhân gia cũng không chịu nổi…A di, thực ra nhân gia có tính nghiện, thường xuyên dùng tay…” Nói đến mặt sau, gương mặt Tiểu Tiểu hồng thấu, thực e lệ.
Tiểu Tiểu ngươi có tính nghiện? Ta đây hơn phân nửa cũng có tính nghiện! Tống Yên hiện tại thực khẳng định lúc trước đối chính mình hoài nghi…Chủ yếu là thích thấu Tiểu Tiểu náo nhiệt.
Nàng nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Tiểu Tiểu, câu môi cười, ôn nhu hỏi: “Thực thích Tiểu Tiểu có tính nghiện….Vậy chúng ta bao lâu một lần?”
Tiểu Tiểu cắn môi, thấp thỏm lại chờ mong nói: “Hai ngày một lần được không? Sau đó…Sau đó…Một lần phải làm một giờ…”
Nói, Tiểu Tiểu cúi đầu ngượng ngùng xem Tống Yên. Tống Yên đem thân thể mềm mại của Tiểu Tiểu ôm lấy, kề bên lỗ tai nhỏ trả lời: “Có thể a, nghe Tiểu Tiểu. Bất quá không cần cứng nhắc như vậy, chỉ cần TiểuTiểu muốn a di liền cho.”
Đây không phải ở phóng túng Tiểu Tiểu, chỉ là tưởng tận mọi khả năng thỏa mãn Tiểu Tiểu, làm Tiểu Tiểu thoải mái, đương nhiên cũng tường cùng làm Tiểu Tiểu cùng nhau thoải mái.