A Di, Ngươi Đừng Thọc

Chương 14 Bị cắm không thở nổi

Vì bữa sáng của Tiểu Tiểu, Tống Yên có ý ăn bữa ăn khuya, để tránh sáng mai sữa không có nhiều, rốt cuộc lúc nãy sữa bị Tiểu Tiểu ăn hết. Đêm nay nàng không bị mất ngủ, nằm xuống không bao lâu liền ngủ. Nàng lại nằm mơ, trong mơ Triệu Tiểu Tiểu nói những lời nói liêu nhân.

“A di, sờ sờ nhân gia mông nhỏ…”

“A di, muốn thảo phấn hay không?”

“Ta cũng có thể cấp a di ăn…”

Tiểu Tiểu trên người mặc đồ bơi hoc sinh màu trắng xẻ tà cao, bộ ngực sữa hơi lộ ra, cặp đùi thon dài trắng nõn đẹp đặc biệt kinh người. Tiểu Tiểu ngồi ở trên giường, mị nhãn như tơ nhìn Tống Yên, một tay trắng nõn sờ đến giữa hai chân cách lớp vài mõng xoa hạ thể kiều nộn, miệng nhỏ ướŧ áŧ kiều kiều nhu nhu nói: “A di, mau tới đây ăn ta, thỉnh ngươi ăn người ta… Tiểu huyệt…”

Nói xong, tay nhỏ kéo tầng vải mỏng qua một bên , Tống Yên nhìn thấy tiểu huyệt. Hai cánh thịt non hợp khẩn bên nhau, có chút thủy chảy ra ngoài, có chút trong suốt.

“A di, mau tới ăn ta, hảo tưởng bị a di ăn… ha a…” Tiểu Tiểu nũng nịu nói, cư nhiên tách tiểu huyệt ra cho Tống Yên xem.

Tống Yên đôi mắt xem thẳng, miệng khô lưới khô, lại không làm theo Triệu Tiểu Tiểu lời nói, chỉ là nhìn không chớp mắt, không nỏ được dời mắt một cái. Tiểu Tiểu ngồi ở trên giường, cư nhiên lấy ngón tay thon dài đối với tiểu huyệt thọc lộng. Thân thể mềm mại vặn vẹo, tiểu huyệt hướng về ngón tay một chút một chút cắn. Tiểu huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠ càng ngày càng nhiều.

“A, a di… A di phía dưới như thế nào đỉnh đi lên…?” Tiểu Tiểu thọc lộng tiểu huyệt cư nhiên nói.

Tống Yên ngẩn người cuống quýt cúi đầu nhìn chỉ thấy phía dưới đỉnh khởi một cái lều trại rất lớn, không phải cây côn ŧᏂịŧ không thành thật thì có thể là gì?

“Không có gì, Tiểu Tiểu người không cần chơi…” Tống Yên nói duỗi tay muốn ấn lều trại xuống, lại như thế nào ấn cũng không được, côn ŧᏂịŧ càng ngày càng cứng.

“Ân, ta không chơi, a di mau tới đây chơi ta, dùng phía dưới căn gậy gộc chơi ta…” Tiểu Tiểu kiều thanh nói, nói xong ghé vào trên giường, mông hướng về phía Tống Yên dùng sức dẩu, hai cánh mông nhìn nhòn nhọn thật đáng yêu.

“A di, tư thế này a di có thích hay không? Lại đây đâm nhân gia mông nhỏ…” Tiểu Tiểu quay đầu nhìn qua ánh mắt mê ly, mông không an phận mà vặn vẹo.

Hai mảnh đùi trương trương làm Tống Yên nhìn thấy tiểu huyệt, cứ việc ngón tya không thọc, nó lại vẫn còn kẹp căn, đáng yêu lại mê người đến cực điểm.

“A… A di mau lên lại đây làm nhân gia, dùng ngươi phía dưới cất giấu căn gậy gộc lớn… a ha…” Tiểu Tiểu lại mời Tống Yên.

“Không có…Không có gậy gộc lớn, Tiểu Tiểu ngươi nhìn lầm rồi” Tống Yên căng da đầu phủ nhận, nhưng nàng nhìn tiểu huyệt cùng mông, có chút tao lãng tư thế, tay nhỏ đã sớm cách váy bắt lấy cây côn ŧᏂịŧ. Rất muốn bò lên giường dán lên kiều mông làm Tiểu Tiểu, nhưng nàng không nghĩ khi dễ Tiểu Tiểu, chẳng sợ Tiểu Tiểu mê người tự sướиɠ, nàng cũng không đành lòng.

Tiểu Tiểu thấy bộ dáng này của Tống Yên khoogn vui dẩu dẩu miệng nhỏ, rồi sau đó mồn nhỏ trước sau đong đưa, miệng nhỏ hồng nhuận kiều kiều nhu nhu mà nói “Ha… Vậy làm bộ a di làm ta... A a… A di đại dươиɠ ѵậŧ, cắm nhân gia tiểu huyệt, tiểu huyệt… Tiểu huyệt bị cắm tới mức không thở nổi… A…” Tiểu Tiểu kêu to, thân thể mềm mại đong đưa càng hung, tiểu huyệt rõ ràng trương đến lợi hại hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ một cổ một cổ mà chảy ra bên ngoài.

“Khoogn có đại dươиɠ ѵậŧ, Tiểu Tiểu ngươi nhanh dừng lại…” Tống Yên đứng nơi đó ánh mắt nóng cháy nhìn, tròng mắt đều nhanh dính lên tiểu huyệt của Tiểu Tiểu còn giả mô giả dạng nói. Tống Yên đem côn ŧᏂịŧ bắt lấy càng chặt, thậm chí bắt đầu xoa.

“A a… Đừng có ngừng, đừng có ngừng, a di làm ta, làm ta tiểu huyệt… A a a…” TiểuTiểu nhìn Tống Yên hưng phấn mà kêu, nửa người trên ghé trên giường, nửa người dưới dẩu mông dùng sức đong đưa. Môt tay lại sờ đến hạ thể, vội vàng sờ soạng một phen, sau đó dùng hai ngón tay đút vào gấp không chờ nổi mà thọc vào rút ra.

“Tiểu Tiểu…” Tống Yên hoàn toàn không thể tin tưởng mắt mình, Tiểu Tiểu thanh thuần đáng yêu lại có thể tao như vậy, nàng đều khoogn biết làm sao bây giờ, cây côn ŧᏂịŧ phía dưới lại hướng về bụng Tiểu Tiểu dựng thẳng, cứ việc đỉnh tới váy cùng tay nàng.

“A a a… A di,a di đại dươиɠ ѵậŧ, muốn đem nhân gia cắm đầy tiểu huyệt, thật thoải mái, thật thoải mái a. A di nhanh lên thao nhân gia, đâm nhân gia… A… Mau đi, mau đi a…” Tiểu Tiểu rõ ràng đang tự sướиɠ kêu lại giống như thật sự bị Tống Yên làm.

Hai ngón tay hoàn toàn đã cắm đi vào, tiểu huyệt đang dùng sức kẹp chúng nó, chúng nó hướng về phía tiểu huyệt hung hăng thọc, thọc vào rút ra cái tiểu huyệt kia.

“Ân, thao ngươi, đâm ngươi…”Tống Yên nói như vậy, tay cũng nắm chặt côn ŧᏂịŧ vội vàng loát.

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mông của Tiểu Tiểu, nhìn tiểu huyệt bị hai ngón tay giống côn ŧᏂịŧ đang hung hăng đi vào làm tiểu huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Trên tay loát càng nhanh, sau lại thậm chí nhấc lên làn váy lấy côn ŧᏂịŧ ra tới, bắt lấy nó hướng tới Tiểu Tiểu tiếp tục tàn nhẫn loát!

“A a a… Côn ŧᏂịŧ lớn của a di thật lợi hại… A a… làm đến nhân gia tử ©υиɠ rồi, thật sướиɠ, thật sướиɠ nha… A di mau làm ta, mau làm ta, mau … A a a…” Tiểu Tiểu nhìn côn ŧᏂịŧ lớn của Tống Yên, kêu đến càng hoan, thân thể vặn vẹo càng hung. Thân thể ghé vào nơi đó run rẩy, hai ngón tay hướng về tiểu huyệt không ngừng đâm, tiểu huyệt lại ngậm chặt, ngay sau dâʍ ŧᏂủy̠ phun tung tóe ra bên ngoài.

“A a a… Đi a, đi… A di tiếp tục làm ta, mau, mau a… A a a a a…” Tiểu Tiểu rõ ràng là cao trào, tư thế càng tao lãng. Hai ngón tay đem tiểu huyệt phun nước thọc vào rút ra càng hung tàn, không muốn sống hướng bên trong cắm!

“Ân, làm ngươi, dùng sức làm ngươi…” Tống Yên cũng như điên rồi loát côn ŧᏂịŧ, bắt lấy đặc biệt chặt, loát đến càng mãnh liệt, cảm giác giống như đang cắm tiểu huyệt phấn nộn đầy nước tàn nhẫn thao.

Loại cảm giác này rất tuyệt, sướиɠ đến muốn mệnh, khoogn sung sướиɠ trong chốc lát liền đến đỉnh. Tay dùng sức loát qυყ đầυ cùng trứng. từng luồng bạch trọc tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn nhanh ra tới, ước chừng bắn ra xa khoảng hai thước, bắn ra hết sàn nhà.

Sau đó Tống Yên liền tỉnh lại, xốc chăn lên tay sờ qυầи ɭóŧ, bên trong trừ bỏ cây côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhão nhão dính dính. Thật nhiều, sờ đến một tay đều có. Nàng cư nhiên đối với Tiểu Tiểu trong mộng tự sướиɠ… Tâm trạng của Tống Yên giờ rất phức tạp. Đang muốn rời giường tắm rửa, lại nghe cửa bị gõ, thanh âm của Tiểu Tiểu truyền đến: “A di, ngươi dậy chưa?”