Một khi dứt bỏ gông xiềng trong lòng, Tô Nương phát hiện, cũng không khó chịu như vậy.
Hơn nữa rộng mở thân thể, các nơi phản ứng cũng càng thêm mẫn cảm lên, tay của Trình Thụy Đường xoa bóp hai vυ' của mình thực dùng sức, vành tai bị hắn cắn cũng có thể cảm giác được một tia tê ngứa đau đớn.
Thân mình của Tô Nương càng thêm mềm xuống, trong thân thể vừa mới thỏa mãn không ngờ lại chậm rãi dâng lên vài phần trống rỗng, chờ mong bị lấy lòng, bị lấp đầy.
Có lẽ Trình Thụy Đường cũng không có nói sai, thân thể này của nàng thật là vừa mẫn cảm lại dâʍ đãиɠ, hưởng qua tư vị mất hồn, ngày sau còn có thể ôm trinh thủ tĩnh, tâm lặng như nước sao?
Trong lòng Tô Nương bỗng nhiên sợ hãi, nhưng mà ngoài sợ hãi ra, lại có một loại thả lỏng:
Người làm việc này với nàng là Trình Thụy Đường. Đời này của nàng dù sao là người Trình gia, vốn dĩ cũng không thể nào tránh thoát hắn.
Nếu như thế, làm sao không phải trải qua đây? Sao không để chính mình thống khoái sống tốt một chút?
Phòng tuyến tâm lý hoàn toàn bị đánh bại, hàm răng của Tô Nương cắn môi buông ra, dật ra một tiếng hừ nhẹ.
Thanh âm này như là mang theo trách móc, chui thẳng vào trong tai của Trình Thụy Đường, trong lòng hắn đại hỉ, ánh mắt cũng càng ngày càng sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Nương, động tác lấy lòng nàng cũng càng thêm ra sức.
Trong miệng buông vành tai của nàng ra, một đường xuống phía dưới, ở trên cổ trắng nõn mυ'ŧ vào liếʍ láp, lưu lại một chuỗi dấu vết ái muội.
Đôi tay ở trên người nàng du tẩu như là mang theo hỏa, lướt qua mỗi một tấc trên da thịt trên người nàng liền lưu lại một chút ngọn lửa, sau đó càng cháy càng lớn, chui thẳng vào trong thân thể của Tô Nương, làm cả người nàng đều nổi lên một tầng ửng đỏ diễm lệ, khiến người ta không rời được mắt, hoa mắt say mê.
Trong lòng Tô Nương tràn đầy trống rỗng, gần như khắc chế không được muốn rêи ɾỉ, Trình Thụy Đường tách chân nàng ra, nhấc đôi chân thon dài thẳng tắp lên cao.
Đây là một cái tư thế thừa hoan, dù cho là Tô Nương chưa trải qua sự đời cũng từ trong tư thế nàycảm giác được một loại ngượng ngùng và khó xử.
Nàng hơi hơi quay đầu đi, không đi nhìn Trình Thụy Đường, giữ một tư thái không đón ý nói hùa cũng không chống cự.
Nhưng trên thực tế, Tô Nương có thể nhận thấy được, giữa hai chân của mình đã là một mảnh trơn bóng, thậm chí có chút gấp không chờ nổi muốn bị lấp đầy.
Nhưng Trình Thụy Đường cũng không thỏa mãn tại đây.
Hôm nay hắn muốn Tô Nương cầu chính mình muốn nàng, ngày sau mới sẽ không lấy cớ nói là chính mình cưỡng bách nàng, khẩu thị tâm phi, không chịu thừa nhận tâm ý với mình.
Trình Thụy Đường không phải người tốt gì, hắn muốn Tô Nương, ngay cả phải thân thể và trái tim của nàng đều thuộc về chính mình. Hắn có thể thương tiếc nàng dung túng nàng, nhưng tiền đề là nàng hiểu rõ chính mình là người của hắn!
Cho nên hắn vẫn chưa vội vã đi chọc phá cửa cuối cùng, ngược lại nhéo chân của Tô Nương, nhẹ nhàng cắn một ngụm, sau đó từ mắt cá chân bắt đầu, một tấc một tấc hướng lên trên người, thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi liếʍ một chút.
Tô Nương ngay từ đầu chỉ cảm thấy ngứa, nhanh chóng cảm giác tê dại lại phủ qua cảm giác ngứa này. Nàng cầm lòng không đậu nhẹ nhàng thở dốc, hai chân căng thẳng đến ngón chân cũng cuộn tròn lại, để mặc cảm giác càng ngày càng ngứa ở bên trong thân thể bộ tàn sát bừa bãi, lại không chỗ phát tiết.