Qủa nhiên đó là một mảnh rừng ẩm ướt trơn trượt, Trình Thụy Đường thấp thấp cười cười, đem ngón tay dính đầy mật dịch phóng tới chóp mũi ngửi ngửi, thở dài nói, “Thơm quá!”
Ngọn đèn dầu sáng ngời, Tô Nương cho dù muốn làm bộ nhìn không thấy động tác hạ lưu này của hắn cũng không được, chỉ phải đỏ bừng mặt, rũ lông mi không dám nhìn hắn.
“Như thế này đã thẹn thùng?” Tựa hồ cố ý muốn dùng ngôn ngữ khiến nàng không dám ngẩng đầu, Trình Thụy Đường thấy bộ dáng này của nàng thật ra tâm tình rất tốt.
Hắn vươn một cái tay khác nâng cằm của Tô Nương lên, ép nàng nhìn về phía chính mình, một mặt đem ngón tay dính mật dịch đặt ở bên môi, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, rồi sau đó cười nói, “Quả nhiên là ngọt.”
Thấy Tô Nương mặt đỏ đến sắp bốc khói, lúc này mới cúi người xuống, hôn lên môi nàng, một mặt trêu đùa, “Chính nàng cũng nếm thử.”
Trong lòng Tô Nương sợ hãi, lập tức nhắm chặt miệng, không cho hắn thực hiện được. Nhưng mà Trình Thụy Đường chỉ nắm hắn hàm dưới, khiến cho nàng không thể không buông khớp hàm ra.
Vì thế hắn lưỡi tiến quân thần tốc, càng quét trong khoang miệng của nàng.
Tô Nương hoảng sợ, vội vàng vươn lưỡi thơm, muốn đẩy đầu lưỡi đang làm loạn của hắn đi ra.
Nhưng mà hành vi này ở dưới cái nhìn của Trình Thụy Đường căn bản chính là đáp lại mình. Hắn vừa lòng cười, yết hầu phát ra một chút thanh âm, thở dài, “Tô Nương, nàng kêu ta sao bỏ được nàng?”
Không đợi Tô Nương trả lời, hắn hôn càng thêm sâu. Đầu lưỡi đầu tiên là cùng lưỡi thơm của Tô Nương truy đuổi chơi đùa, mυ'ŧ lấy mật dịch trong khoang miệng của nàng rồi sau đó khi Tô Nương phát hiện không ổn, muốn né tránh thì hắn lại thăm dò hàm trên của nàng.
Nơi này phi thường mẫn cảm, hắn chỉ nhẹ nhàng đảo qua, thân mình của Tô Nương liền run lên, cả người đều căng chặt.
Thừa dịp cơ hội này, Trình Thụy Đường tấc tấc đảo qua khoang miệng của nàng, cuối cùng đem đầu lưỡi thăm dò hàm dưới của Tô Nương, liếʍ mυ'ŧ dây dưa.
Nhưng mà chỉ là một nụ hôn, cả người Tô Nương lại đều có chút mê mang. Nàng hai má ửng đỏ, ánh mắt mê ly, nửa giương miệng thừa nhận sự triều mến của Trình Thụy Đường, một tia nước bọt từ khóe miệng chảy ra trượt xuống đến cần cổ trắng nõn.
Trình Thụy Đường lúc này mới buông tha cặp môi thơm của nàng, đuổi theo một tia chất lỏng da^ʍ mị kia, từ khóe miệng một đường hôn đến cần cổ.
Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, lại há mồm cắn một chút. Tô Nương nơi này da thịt kiều nộn, lập tức liền đỏ, chảy ra chút tơ máu, có vẻ diễm lệ ái muội.
Tô Nương ăn đau, hơi hơi mở to mắt, nhẹ nhàng hút khí.
Trình Thụy Đường lúc này mới buông miệng nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Nương, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vết thương, trong miệng nói, “Đây là vi phu lưu lại ấn ký cho nàng, nương tử thích chứ?”
“Ngươi thật biếи ŧɦái!” Tô Nương chửi ầm lên.
Chỉ là giờ phút này nàng vốn đã mềm mại kiều mị, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần tìиɧ ɖu͙©, lời mắng ra cũng không sức lực, nói là mắng to, không bằng nói là tán tỉnh.
Trình Thụy Đường sau khi nghe xong, cười khẽ một tiếng, “Vậy cũng là nàng ép ta. Nếu không phải vì nàng mà ta phát điên thì cha chồng nhà ai sẽ làm chuyện như vậy với con dâu của mình? Nàng đã bức điên ta rồi, cũng chỉ có thể để mình trả giá.”
Tô Nương trong mắt hiện lên một tia bi ai.
Nàng có cái gì sai? Súc sinh này coi trọng nàng, lại còn nói ra loại lời nói này, thật là chẳng biết xấu hổ!
Tựa hồ là đã nhận ra nàng tức giận, Trình Thụy Đường lại hôn lên môi nàng một cái, “Yêu cũng được hận cũng tốt, Tô Nương nàng chỉ cần nhớ kỹ, nàng là người của ta!”
Dứt lời, đôi tay của hắn phủ lên hai nhũ hoa dựng thẳng của Tô Nương, nhẹ xoa nặng niết, làm hai phong nhũ no đủ ở trong tay hắn biến hóa đủ mọi hình dạng, thỉnh thoảng lôi kéo đầṳ ѵú, làm Tô Nương chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa, tô ngứa khó nhịn, thậm chí bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo thân mình.
Trình Thụy Đường nhìn ở trong mắt, biết thân mình của nàng đã chuẩn bị tốt, cho dù hiện tại muốn nàng cũng sẽ không quá mức thống khổ.
Nhưng mà, còn chưa đủ!
Hắn muốn chính là Tô Nương biết tư vị tận xương, dục tiên dục tử, như vậy còn xa xa không đủ!