Nam Nhân Bên Người Tôi Đều Rất Kỳ Quái

Chương 88: Bạn học ngồi ở phía sau là tiểu chính thái

Vương Văn Văn mở sách ra, ngồi trong lớp học nhìn trái nhìn phải, bạn học ngồi trong lớp học cô cũng không biết một ai.

Hiển nhiên mọi người đều không quen biết nhau, rất nhiều người đều đang làm động tác giống như Vương Văn Văn, nhìn trái nhìn phải, giống như có thể nhìn thấy một người quen.

"Này, cậu tên là gì vậy?"

Nam sinh ngồi phía sau Vương Văn Văn có vẻ ngoài non nớt, nhìn qua tươi cười sáng lạn, một đầu xoăc lông dê cực kỳ đáng yêu, làn da cũng siêu tốt.

"Mình là Vương Văn Văn, còn cậu?"

Vương Văn Văn cười trả lời.

Thật là một chàng trai đáng yêu, trông còn nhỏ hơn cô, đây chính là tiểu nãi cẩu trong miệng của các cô gái khác sao?

"Vương Văn Văn... Tên của cậu thật thú vị, kết hợp với nhau không phải là 3W? 3W.com? Ha ha!"

Có buồn cười như vậy sao?

Tuy rằng không hiểu được tiếng cười của nam sinh, nhưng Vương Văn Văn cảm thấy cậu ta cười rất đáng yêu, đối mặt với em trai, tính tình của cô cũng rất tốt: "Cậu nói trước cậu tên là gì rồi mới cười nha!"

"Mình là Phó Lam Kình."

Phó Lam Kình... Vương Văn Văn gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi, nhìn qua rất nhỏ."

"Mình năm nay mười bảy tuổi, nhảy cấp đến học đại học."

Phó Lam Kình trời sinh đã rất thông minh, từ nhỏ đã là con nhà người ta, thành tích tốt thì thôi, bộ dạng còn ngoan ngoãn như vậy.

"Chị năm nay mười chín tuổi, cậu phải gọi chị là chị gái!"

Mười chín tuổi là tuổi mụ, Vương Văn Văn gặp một người nhỏ hơn cô, trong lòng vui vẻ a, em trai ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, hận không thể mang về nhà.

"Chị gái lớn lên thật xinh đẹp a~"

Phó Lam Kình không từ chối, ngược lại cười vẻ mặt đáng yêu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Vương Văn Văn, tựa như một sói nhỏ đáng yêu: "Chị gái, sau này chúng ta chính là bạn học, chị chiếu cố em nhiều hơn nhé 0-0."

Phụt...

Vương Văn Văn bật cười thành tiếng, cô không ngờ đối phương lại đáng yêu như vậy, cô nhịn không được xoa xoa tóc Phó Lam Kình, ra vẻ nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi, chị nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt!"

Ngày đầu tiên lên lớp đã làm quen với một người em trai đáng yêu, điều này làm cho tâm tình Vương Văn Văn vô cùng tốt.

"Chị, chúng ta đợi buổi trưa cùng đi ăn cơm được không?"

Đang lúc Phó Lam Kình cho rằng Vương Văn Văn sẽ đáp ứng hắn, đã thấy Vương Văn Văn lắc đầu.

"Không được."

Vương Từ Từ tuy rằng rất thích Phó Lam Kình là em trai vừa mới quen biết, nhưng buổi trưa cô còn phải cùng bạn trai ăn cơm, nếu không để ý tới Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê, cùng Phó Lam Kình đi ăn cơm, bọn họ nhất định sẽ tức chết.

Cô cũng không dám như vậy... Dù sao thể lực của bọn họ thật sự là quá tốt, nếu bọn họ ghen muốn trừng phạt cô, hu hu, ngẫm lại đều vô cùng đáng thương.

Tuy rằng cô biết mình chỉ đối đãi Phó Lam Kình như em trai nhỏ, nhưng bọn họ cũng sẽ không nghĩ như vậy, chỉ cần là sinh vật nam, tiếp cận cô đều sẽ làm cho bọn họ ghen tuông, có đôi khi côđều hoài nghi bọn họ có phải là giấm chua tinh hay không.

Nhưng ba người đàn ông đối với nhau lại tiếp nhận nhau nhanh như vậy, thật sự là kỳ quái.

"Tại sao không?"

Phó Lam Kình thấy Vương Văn Văn trực tiếp từ chối hắn, trong lòng có chút không thoải mái.

"Buổi trưa chị phải ăn cơm với bạn trai, nếu không đi, anh ấy sẽ tức giận."

Phó Lam Kình nghe Vương Văn Văn nói có bạn trai, nhất thời ánh mắt mở to, nữ sinh xinh đẹp như vậy vậy mà vừa mới vào đại học đã có bạn trai, thật sự là...

Hắn còn định đuổi theo cô đâu!

Phó Lam Kình có chút không muốn buông tha: "Bạn trai chị quản chị như vậy, ăn cơm cũng không được sao, chị à?"

Vương Văn Văn lắc đầu.

"Thật không được, ngày mai mang đồ ăn vặt cho cậu ăn được không?"

Thật ra Vương Văn Văn không hề cảm thấy Chu Linh Khôn, Hứa Tòng Khê hoặc Lục Quan Dịch quản cô quá nghiêm ngặt, cô còn thích bọn họ như vậy, thời thời khắc khắc nhìn cô, loại tình yêu thâm trầm này, cô rất thích!

"Được rồi..."

Phó Lam Kình thấy một chút cơ hội cũng không có, chỉ đành tạm thời buông tha, từ từ mưu toan, đợi lát nữa hắn phải đi xem bạn trai Vương Văn Văn trông như thế nào, cậu nhóc đáng yêu như hắn vậy mà cũng bị cự tuyệt!

...

Đến giữa trưa, Chu Linh Khôn lập tức đi tới cửa phòng học của Vương Văn Văn để tuyên thệ chủ quyền của mình: "Văn Văn, đi! Chúng ta đi ăn cơm thôi!"

Đương nhiên, còn có Hứa Tòng Khê, hắn là học trưởng, vì không để Vương Văn Văn ở trong đại học bị chỉ trích, hắn làm bạn tốt của Chu Linh Khôn, cùng nhau triển khai ba người.

"Tới đây!"

Vương Văn Văn thấy Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, đều quên mất Phó Lam Kình đứng ở một bên, nhanh chóng chạy ra ngoài, nắm lấy tay Chu Linh Khôn, nháy mắt với Hứa Tòng Khê.

"Chúng ta đi ăn cơm đi, buổi chiều hai người có lớp học không?"

Nhìn nụ cười của Vương Văn Văn, Phó Lam Kình cảm thấy có chút chói mắt. Hắn nhìn Chu Linh Khôn, đó chính là bạn trai của Vương Văn Văn, nhìn qua cũng chỉ như vậy... Tuy rằng rất đẹp trai, nhưng vừa nhìn đã rất lỗ mãng, có hiểu ôn nhu săn sóc hay không?

Chẳng lẽ loại chó con như hắn không được hoan nghênh sao?

Hay là Vương Văn Văn còn quá nhỏ, không hiểu được chỗ tốt của chó con?

Vương Văn Văn kéo Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê đi xa, đi được nửa đường, Chu Linh Khôn còn không quên hỏi một câu.

"Văn Văn, hôm nay lên lớp ở chung với bạn học thế nào?"

"Tạm được, mình quen một em trai nhỏ, ngồi ở phía sau mình, bộ dạng rất đáng yêu, nhảy cấp đến học đại học, mới mười bảy tuổi!"

Vương Văn Văn đương nhiên biết Chu Linh Khôn rốt cuộc muốn hỏi cái gì, lo lắng nữ sinh hoàn toàn không có ý tốt, còn phải lo lắng nam sinh không có ý tốt, nhưng mà đây cũng là sự quan tâm của hắn, Vương Văn Văn một chút cũng không cảm thấy phiền phức.

Chu Linh Khôn vừa nghe là em trai, liền không để ý nhiều.

"Chỉ biết một người này thôi sao? Nhưng mà ở đại học không kết bạn cũng không sao, dù sao cũng có mình và Hứa Tòng Khê nhìn cậu."

Nếu một người sợ cô đơn ở trường đại học, sẽ giao tiếp xung quanh hoặc muốn gặp gỡ những người có ích cho chính mình, nhưng Vương Văn Văn không cần phải lo lắng về điều đó.

"Yên tâm đi, bạn học trong lớp rất dễ ở chung, thời gian của em đều cho hai người, cũng không rảnh phát triển một người bạn tri kỷ gì, lần sau nhàm chán, gọi Tô Tiểu Mạt ra chơi, đại học của cậu ấy cũng cách nơi này không xa."

Từ sau chuyện của Tô Phương Vũ, tâm tư muốn kết giao bằng hữu ở trường đại học của Vương Văn Văn đều phai nhạt một chút, sau khi hai người xa cách, Tô Phương Vũ còn thỉnh thoảng trừng mắt nhìn cô một cái, cũng không biết sau lưng có nói xấu cô hay không.

"Được rồi, cuối tuần gọi cô ấy ra, mình cũng gọi mấy anh em của mình ra ngoài, mọi người cùng nhau tụ tập."

Nha đầu Tô Tiểu Mạt kia không tệ, anh em Lý Quân Chương của hắn hình như có chút hảo cảm đối với Tô Tiểu Mạt, trước đó còn nhắn tin, bảo hắn tác hợp!