"Là gì vậy?"
Vương Văn Văn nghi hoặc mở hộp ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong mới bật cười: "Hộp đựng bút? Trông rất đẹp, rất đặc biệt!"
Hộp đựng bút, trong mắt Vương Văn Văn không phải là thứ quý giá gì, cho nên cô có thể an tâm thoải mái tiếp nhận, hơn nữa còn vô cùng thích.
Nếu để cho Vương Văn Văn biết, giá trị của hộp bút này còn cao hơn so với một số châu báu, cô khẳng định sẽ không nhận.
Cái hộp đựng bút này Lục Quan Dịch tự mình mời đại sư thiết kế, dùng nguyên liệu cũng vô cùng cầu kỳ, khung hộp dùng bạch kim, bên trong là da thật, bên ngoài lại khâu một tầng tơ lụa, trên mặt lụa còn có các loại bích tỷ thạch tạo thành đồ án, cũng không trách Vương Văn Văn nói rất xinh đẹp.
Bởi vì nó thực sự rất tinh tế và xinh đẹp!
"Cái này là tặng cho tôi sao? Nhưng tôi không mang them quà cho anh."
Vương Văn Văn vui vẻ nháy mắt mấy cái, ánh mắt ngập nước mang theo vui mừng, cô sờ sờ hộp đựng bút, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Quan Dịch: "Lần sau gặp lại, tôi cũng mang cho anh một món quà."
Lục Quan Dịch thấy Vương Văn Văn thích như vậy, trong lòng vô cùng hài lòng, xem ra tâm tư của hắn không uổng phí.
"Em có thể đi ra ngoài ăn cơm với anh, anh cũng đã rất cao hứng rồi."
Trong ánh mắt Lục Quan Dịch tràn đầy thâm tình, hắn nhìn Vương Văn Văn, nhịn không được vươn tay sờ sờ gò má cô.
"Văn Văn..."
Hô to tên, mang theo triền miên quanh quẩn vào tận linh hồn, làm cho Vương Văn Văn có chút ngây ngẩn cả người, cô si ngốc nhìn Lục Quan Dịch, trong khoảng thời gian ngắn, không khí giống như đều trở nên sền sệt ái muội.
Lục Quan Dịch chậm rãi thăm dò, cách Vương Văn Văn càng ngày càng gần, khi đôi môi của nhau chạm vào nhau, hai người phảng phất như đã qua có dòng điện chạy qua.
Cánh môi mềm mại, hô hấp giao triền lẫn nhau, cùng với ngọt ngào trong lòng, tất cả đều làm cho Lục Quan Dịch điên cuồng.
Hắn nhẹ nhàng cọ xát trên môi Vương Văn Văn, mang theo hơi thở triền miên, lay động trái tim đối phương.
Trong lòng dâng lên thỏa mãn và mừng như điên làm cho hốc mắt Lục Quan Dịch đều đỏ lên... Hắn chỉ hy vọng sẽ dừng lại như vậy.
Hắn còn muốn nhiều hơn nữa!
Môi phảng phất mang theo hương vị ngọt ngào, chống cự rất nhỏ hoàn toàn không ngăn cản được sự cuồng nhiệt của người đàn ông, hắn hung hăng mở hàm răng, đầu lưỡi luồn vào miệng cuốn lấy đối phương, càn rỡ dây dưa mυ'ŧ mυ'ŧ, câu kết làm bậy, nước bọt mang theo mật.
Ngậm đầu lưỡi xinh xắn đáng yêu của nữ sinh điên cuồng mυ'ŧ mυ'ŧ, nụ hôn kịch liệt khiến Vương Văn Văn gần như hô hấp không thông, trong mũi phát ra tiếng hừ đáng yêu.
"Ưʍ..."
Thật là kịch liệt ...
Thân thể giống như ném vào nước ấm, thoải mái phục tùng, tê tê dại dại, nụ hôn này làm cho đầu Vương Văn Văn đều choáng váng, khí lực chống cự cũng dần dần trở nên không có, toàn thân xụi lơ được người đàn ông ôm vào trong ngực, hôn càng hăng hái.
Lục Quan Dịch nhắm mắt lại, ôm chặt Vương Văn Văn, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút miêu tả môi cô, răng của cô, hôn đến chậc chậc rung động.
Hai tay cũng không tự chủ được vuốt ve du tẩu trên thân thể mềm mại, bụng dưới giống như có một ngọn lửa đang cháy, du͙© vọиɠ lay động thân thể, muốn đưa Văn Văn vào trong xương máu của hắn, hai người vĩnh viễn không nên tách rời.
Buông Văn Văn bị hôn đến thở hồng hộc, trong mắt Lục Quan Dịch mang theo tình yêu vô hạn, hắn nhìn Vương Văn Văn, liếc mắt một cái vạn năm.
"Gả cho anh đi... Văn Văn."
Lần thứ hai cầu hôn khiến Vương Văn Văn lấy lại tinh thần, cô có chút bối rối đẩy Lục Quan Dịch ra, trong lòng tràn đầy ảo não.
Cô vừa làm gì vậy!
"Không được... Chúng ta không thể làm thế, thả tôi ra!"
Vương Văn Văn giãy dụa muốn đi ra từ trong ngực Lục Quan Dịch, nhưng theo động tác của cô, người đàn ông lại ôm cô càng ngày càng chặt, cứ như vậy bị giam cầm ở trong ngực hắn, nửa điểm cũng không thể động đậy.
"Văn Văn, em nghe anh nói, trước không cần động."
Thanh âm trầm thấp của người đàn ông mang theo ý không thể cự tuyệt, Vương Văn Văn không biết tại sao, thật sự không dám động đậy.
"Anh là một người rất cố chấp, anh biết bây giờ em sẽ không tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc."
Lục Quan Dịch ôm Vương Văn Văn, dùng chóp mũi cọ cọ cổ cô, thở dài: "Nếu em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em, nhưng đối xử tốt với anh một chút đi, chỉ cần ngẫu nhiên cho anh một chút, anh đều sẽ rất vui vẻ."
Giọng điệu của người đàn ông mang theo sự yếu ớt cùng với tình cảm nóng bỏng giống như lúc nào cũng có thể tan vỡ, Vương Văn Văn không biết vì sao Lục Quan Dịch có tình cảm sâu đậm như vậy đối với cô, nhưng cô lại mềm lòng.
"Để anh đưa em về trường được không?"
Lục Quan Dịch biết, hôm nay đã là cực hạn rồi.
Nếu tiếp tục, Văn Văn lại rụt vào trong vỏ, có thể đạt được một nụ hôn nồng nhiệt kịch liệt, tuy rằng thân thể còn chưa thỏa mãn, nhưng trong lòng đã thỏa mãn.
Lần sau, cơ hội tiếp theo sẽ sớm đến.
"Vậy anh buông tôi ra trước."
Vương Văn Văn cắn cắn môi, cô đúng là không chịu thua kém, trong lòng lung lay bất định thì thôi, còn hoa tâm như vậy, rõ ràng thích Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê, vì sao lại bị Lục Quan Dịch mê hoặc?
Là do người đàn ông quá có mị lực, hay là cô vốn không kiên định?
"Được."
Lục Quan Dịch lưu luyến không rời buông Vương Văn Văn ra, nhưng ánh mắt vẫn đặt ở trên người cô.
Vương Văn Văn bị nhìn thấy có chút xấu hổ, mạnh mẽ đứng lên: "Không phải nói muốn đưa tôi trở lại trường học sao, đi thôi!"
Tiếp tục ở lại đây, đầu cô sẽ trở nên lộn xộn!
Cảm giác được tâm tình nữ sinh, trong mắt Lục Quan Dịch hiện lên một tia ý cười, không chút hoang mang đứng lên, nắm lấy tay cô: "Được, chúng ta đi thôi."
Vương Văn Văn giãy dụa một chút, không tránh ra.
Cứ như vậy trực tiếp bị người đàn ông kéo vào trong xe.
Đi vào ký túc xá, thấy Lục Quan Dịch rời đi, Vương Văn Văn lúc này mới cắn môi, chậm rãi leo cầu thang, vừa đi vừa nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Môi... Bị hôn, cô và Lục Quan Dịch hôn môi.
Đáng sợ nhất chính là, cô không có bất kỳ phản cảm nào, ngược lại đắm chìm trong nụ hôn kia, nếu không phải người đàn ông cầu hôn lần nữa, có lẽ thật lâu cô mới có thể lấy lại tinh thần.
Trong lòng cô không biết nên nghĩ cái gì nữa, chính mình cũng không biết, sự áy náy trong lòng đối với Hứa Tòng Khê, Chu Linh Khôn đang giằng co, có chút khó chịu.
...
"Đứng lại."
Lục Quan Dịch đi tới cổng trường, lúc chuẩn bị lên xe đột nhiên bị gọi lại, hắn quay đầu lại nhìn, thì ra là Chu Linh Khôn và Hứa Tòng Khê, xem ra là bận rộn xong, nhận thấy không đúng nên mới vội vàng chạy tới.
"Hai người... Là liên minh sao?"
Lục Quan Dịch đứng ở nơi đó, lạnh lùng nở nụ cười một tiếng: "Hai người coi Văn Văn là cái gì?"
Vốn hắn cho rằng chỉ có Chu Linh Khôn sống lại, chỉ trách hắn đến trễ một bước, nhưng Hứa Tòng Khê cũng sống lại, thậm chí còn ở cùng một chỗ với Văn Văn, bọn họ đã hỏi qua ý nguyện của Văn Văn chưa?
Hay là vì tránh nguy hiểm, hai người cùng nhau mới có thể bảo vệ Văn Văn kín không kẽ hở?
"Chúng tôi không có làm bất cứ chuyện miễn cưỡng Văn Văn, ba người ở cùng một chỗ thì làm sao, cũng rất hạnh phúc, chẳng lẽ anh có thể từ bỏ sao?"
Hứa Tòng Khê cười cười, xem thường sự tức giận của Lục Quan Dịch.