Mỹ Nhân Bệnh

Chương 15: Như ý

Trang Liên Nhi đúng là cưỡi trên người hắn, nhưng cũng chỉ là cưỡi trên người hắn hôn hắn triền miên.

Hứa Phỉ nắm dươиɠ ѵậŧ thô nóng, dán cùng một chỗ với hoa huyệt ẩm ướt mềm mại của nàng, Liên Nhi bị độ nóng vật kia làm cho càng hoảng sợ, có chút sợ hãi ngồi thẳng người, vòng eo mảnh khảnh khẽ động trước mắt hắn, Trang Liên Nhi vung vung tóc đen, trong lòng khô nóng.

Nàng đã sớm ngứa đến không chịu được, thế nhưng lại chậm chạp không dám làm gì, nàng còn băn khoăn chuyện lúc trước, vẫn đang do dự.

Hứa Phỉ với nàng mười ngón giao nhau, dươиɠ ѵậŧ dán huyệt động của nàng, chỉ là cọ nhẹ, hắn đã có thể cảm nhận được cái chỗ kia của Liên Nhi đang không ngừng bài tiết nước da^ʍ, Trang Liên Nhi đương nhiên cũng biết chỗ kia của Hứa Phỉ sẽ nhảy lên.

Hắn lại gần sát hơn chút, Trang Liên Nhi than nhẹ một tiếng, hóa ra trên đầu còn nổi lên ý gân xanh, cũng không trơn nhẵn.

Thân thể của nàng càng mềm mại, thậm chí chủ động nhẹ cọ hoa huyệt trên đầu vật kia, Hứa Phỉ đưa tay nàng đến trước mắt, duỗi lưỡi ra liếʍ láp đầu ngón tay của nàng, sau đó chậm rãi ngậm lấy ngón tay ngọc xanh nhạt mυ'ŧ hôn, nhu hòa giống như đang nịnh nọt, một lát sau mới buông ra, hốc mắt đỏ lên như muốn khóc.

Hắn nhìn nàng: "Phu nhân, cầu nàng rủ thương."

Trang Liên Nhi thẳng tắp ngồi xuống.

Nàng đến nửa phần lý trí cũng không có, Hứa Phỉ đối với nàng như vậy, nàng cho dù là Thánh Nhân ăn chay niệm Phật cũng bị câu ra tà niệm, huống chi nàng chỉ là tục nhân phàm thế, những sợ hãi, hoảng hốt, dưới những động tác cùng lời nói của hắn đều biến mất không thấy.

Hắn thậm chí sắp khóc.

Nhưng khi nàng nuốt vào vật kia, đau đớn kịch liệt lại khiến nàng tỉnh táo lại rất nhanh, tiểu huyệt phảng phất sắp hỏng mất, nàng đâm lao phải theo lao, vừa khóc vừa gọi: "Chàng... Chàng cố ý... Dụ dỗ ta..."

Hứa Phỉ cũng không có ngờ tới nàng trực tiếp như thế, ngậm vào dươиɠ ѵậŧ hắn hơn phân nửa, hai người cũng không có cảm thụ tốt, nàng thật sự vô cùng chặt, lại bởi vì đau đớn mà co rút lại, thậm chí còn khóc, Hứa Phỉ áy náy lại đau lòng, vội vàng trở mình, áp nàng dưới thân thể: "Không có, phu nhân đã hiểu lầm... Nàng trước đừng nhúc nhích nữa, ừm... Để ta..."

Hắn nhìn chỗ hai người giao hợp, cái miệng nhỏ kia xác thực bị kéo căng, có chút sưng đỏ, nhưng trừ chuyện đó ra không có gì trở ngại, nghĩ đến nữ tử lần đầu tiên đều phải trải qua đau đớn này, Hứa Phỉ thở dài một tiếng, đưa tay xoa nắn hoa hạch, muốn cho nàng dễ chịu hơn chút ít.

"Liên Nhi chịu khổ..." Hắn yêu thương mυ'ŧ đi những giọt nước mắt, đầu lưỡi ngậm lấy bầu vυ' nàng.

Trang Liên Nhi khóc lóc hừ kêu cả buổi, vừa bắt đầu, đau đớn dưới thân làm cho nàng sắp chết lặng, Hứa Phỉ vẫn luôn hôn nàng dỗ dành nàng, còn xoa thịt hạch của nàng, dươиɠ ѵậŧ trong huyệt vẫn chống đỡ như vậy, chưa từng làm tiếp, nàng dần dần ổn hơn, trong huyệt mới có tri giác, hóa ra vật kia chọc vào là loại cảm giác này, vừa cứng vừa nóng, không phải một cây gậy như nàng tưởng, trên côn ŧᏂịŧ không có gân xanh giao thoa, cũng không có loại xúc cảm kỳ dị này.

Có điểm giống cảm giác thân mật khi Hứa Phỉ trần như nhộng ôm lấy nàng, da thịt kề nhau, chỉ chẳng qua giờ phút này đổi thành tiểu huyệt của nàng và dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Liên Nhi nhỏ giọng nói: "Giống như chẳng phải đau đớn..."

"Thật sao, " Hứa Phỉ không quá yên tâm, không dám đi đến bên trong, thoáng lui ra chút ít, "Như này thì sao?"

Liên Nhi bưng kín mặt, hai luồng trước ngực lộ ra đứng thẳng, nàng cắn môi: "Không đau."

Hứa Phỉ cũng phát giác được bên trong nàng ướŧ áŧ một lần nữa, bài tiết dâʍ ŧᏂủy̠ mới, một mảnh trắng nõn, hắn giật giật eo: "Như vậy cũng không đau chứ?"

Lúc này là chọc sâu hơn vào bên trong, lúc hỏi cũng là đang chọc nàng.

Liên Nhi bị làm đến toàn thân tê dại, trong miệng vẫn còn quở trách: "Chàng có phải hay không cố ý... Ưm… Câu dẫn ta..."

Hứa Phỉ nhìn qua cửa huyệt của nàng, đáy mắt bởi vì tìиɧ ɖu͙© có chút màu đỏ thẫm, vừa rồi hắn kiên nhẫn hồi lâu trong huyệt của nàng, giờ phút này dường như tùy thời đều có thể bộc phát, bởi vậy không dám thư giãn, chỉ là tùy ý trả lời: "Không phải cố ý, vi phu là thật tâm."

Mấy phen đút vào đã làm cho đệm giường một mảnh lộn xộn, kɧoáı ©ảʍ làm càng dày đặc làm cho Trang Liên Nhi trầm tĩnh lại, nàng ôm lấy eo của hắn, yêu kiều rêи ɾỉ: "Vậy chàng nằm... A a... Đã nói muốn được ta cưỡi mà..."

Động tác Hứa Phỉ ngừng lại, nói được, ôm nàng nằm xuống, vuốt eo của nàng, làm cho Liên Nhi ngồi ở trên dươиɠ ѵậŧ hắn.

Trang Liên Nhi chỉ từng xem tư thế này ở trong sách, kì thực không rõ ràng lắm phải động như thế nào, nhưng cũng may trong chuyện phòng the Hứa Phỉ luôn luôn bao dung nàng, bị làm đau cũng sẽ không trách cứ, thoải mái sẽ dùng ánh mắt mê ly nhìn nàng.

Vật kia to đến lợi hại, cắm vô cùng sâu, Trang Liên Nhi chống đệm giường, khẽ động trước sau, huyệt nước co rút lại, muốn dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa to từng tấc một nhồi vào căng ra điểm mẫn cảm nhất mà bản thân che giấu, dù cho chịu không nổi cũng không thể ngừng.

Cảm giác chặt như vậy thật là so với ngón tay còn kịch liệt hơn nhiều, Liên Nhi chỉ cảm thấy hoa tâm có đồ vật gì đó muốn chảy ra, thân thể cũng nằm ở trong ngực Hứa Phỉ, run rẩy tưới dâʍ ŧᏂủy̠.

Hứa Phỉ so với nàng thở gấp còn lợi hại hơn, hắn nửa ngồi dậy, nắm bờ eo của nàng tự mình ưỡn hông thúc vào, vừa rồi vẫn luôn chưa hoàn toàn đi vào vào tận gốc, giờ phút này mới tiến đến, lỗ qυყ đầυ không ngừng bài tiết tϊиɧ ɖϊ©h͙, giao hòa cùng một chỗ với nàng.

Liên Nhi đã cao trào rồi làm sao chịu nổi, muốn rời khỏi, vòng eo lại bị hắn gắt gao khống chế.

"Liên Nhi chớ đi..." Hắn nỉ non, trong mắt là yêu thương cùng du͙© vọиɠ không chút nào che giấu, còn phóng lãng nói, "Thật chặt... A..., ta không nói sai... Côn ŧᏂịŧ... Có phải thoải mái hơn so với ngón tay hay không? Ừm, tiểu huyệt còn vẫn luôn mυ'ŧ lấy ta, không chịu thả ta đi... Nàng hôn ta đi, Liên Nhi..."

Liên Nhi thoải mái không biết phải nói gì nữa, lại gần hắn, bị hắn tìm được miệng nhỏ, hôn nàng không cho nàng rời đi, va chạm liên tiếp khiến nàng lại muốn cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ xối lên chỗ giao hợp đến rối tinh rối mù, Hứa Phỉ dùng sức thọc vài cái, sau đó mới dùng sức ôm nàng, lỗ tinh bắn ra rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, đều vào bên trong nàng.

Liên Nhi không biết hắn đang làm cái gì, chỉ cảm thấy trong tiểu huyệt hâm nóng, tất cả đều là nước, sau đó mới phản ứng được hẳn là hắn bắn ra, còn là bắn bên trong nàng.

Nàng tách hai chân ra ngồi chồm hỗm trên người hắn, sau khi bắn xong dươиɠ ѵậŧ mềm xuống chậm rãi trượt ra, Liên Nhi vẫn còn có chút không thể tin hai người đã làm như vậy, nàng nhìn chỗ kia của hắn, bỗng nhiên cảm thấy luồng nước nóng chảy ra từ trong huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa cùng dịch nhờn của nàng hợp lại, nhỏ trên người Hứa Phỉ.

Trang Liên Nhi không dám tưởng tượng làm sao mình lại bị bắn vào nhiều đồ vật như vậy, phàn nàn nói: "Chàng... Làm sao bắn nhiều như vậy, lần sau không cho phép nữa."

Hứa Phỉ không nói chuyện, một lần nữa kéo nàng về trong ngực, dán lên trán nàng, mắt của hắn rũ xuống, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt thoả mãn hôn hai má của nàng.

Lúc này Liên Nhi mới cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Hứa Phỉ thấy nàng như thế, bản thân choàng một cái áo khoác, lúc này Liên Nhi dính người dính đến lợi hại, vô thức kéo tay của hắn.

Hứa Phỉ cười nói: "Ta đi kêu nước."

Hắn nhìn giữa hai chân Liên Nhi một cái, chỗ đó vậy mà có dòng nước chậm rãi nhỏ ra, da^ʍ mỹ mà đáng sợ, Hứa Phỉ bất động thanh sắc thu hồi mắt, chậm rãi nói: "Chúng ta tắm rửa."