Tình Yêu Suốt Đời

Chương 218


Chương 218:

Tiêu Hằng à, anh thực sự biết tôi là người như thế nào sao?

Anh thực sự hiểu được người là tôi lúc này đang đứng trước mặt anh đây, người mà anh tỏ tình này đây, cô ấy là một người sống có thể xác và trái tim sống ở dưới ánh mặt trời của xã hội loài người này, hay chỉ là một thây ma có thể xác và tâm hồn của một con người nhưng lại vĩnh viên ở trong một nơi thấp kém không nhìn thấy ánh sáng?

Anh thực sự cho rằng người như tôi đây… còn có thể tham vọng hạnh phúc sao?

“… Tôi xin lỗi”

Trong lòng Tiêu Hằng cảm thấy buồn bã, không chịu thua cúi người xuống, đôi môi ấm áp, ra sức che đậy lên đôi môi trảng bệch kia, nụ hôn này anh lại càng hôn sâu hơn.

Giản Đường không trốn tránh, để mặc cho người đàn ông ở trước mặt hôn.

Sau khi hôn, Tiêu Hằng ngẩng đầu: “Em xem, em không hề từ chối” Sự nghiêm túc và quật cường trong đôi mắt của anh, khiến cho Giản Đường không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Chột dạ rủ mắt xuống, che lấp đi tâm trạng trong đôi mắt, người phụ nữ lãnh đạm nói: “Cậu chủ Tiêu, anh quên rằng tôi làm công việc gì rồi sao? Tôi tuy vào nghề chưa lâu, nhưng cũng biết những nguyên tắc đối với khách hàng.

Tôi vẫn chưa từng được nghe, chuyện kỹ nữ từ chối sự thân mật của khách hàng, cậu chủ Tiêu, anh có từng nghe nói không?”

Tiêu Hằng sắc mặt trằng bệch.

Lại không phục rồi phản bác nói: “Vậy vừa này em từ bên đó đi đến đây, vào lúc đầu tiên nhìn thấy tôi, ánh mắt đó, nghĩa là sao?

Giản Đường, kỹ nữ sẽ dùng cái ánh mắt khiến người khác rung động đó, để nhìn khách làng chơi sao?”

Giản Đường giơ mắt lên, nhìn Tiêu Hằng bằng ánh mắt nghiêm túc, ánh mắt này, chuyên tâm mà lại chứa đựng thứ gì đó không rõ ràng, Tiêu Hằng bị rung động, ngay cả nhịp tim khi ở dưới ánh mắt này, cũng đập nhanh hơn vài nhịp.

Anh cũng cúi đầu, ánh mắt chăm chú đặt trên khuôn mặt của người phụ nữ trong lòng, giống như đang chờ đợi câu trả lời của Giản Đường.

Một lúc sau, Giản Đường than thở nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tiêu Hằng, mở miệng nói: “Năm đó, người con trai mà tôi thích, đứng dưới bóng cây, cũng mặc một chiếc sơ mi trắng, từ đó tôi đã yêu chiếc sơ mi trắng ấy.

Hôm nay, anh mặc chiếc sơ mi trảng, cũng đứng ở dưới bóng cây, tôi bị hoa mắt, chìm vào trong quá khứ”

Vì vậy, tất cả đều không liên quan đến anh.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hãng, lóe lên một chút hiu quạnh, một chút thả lỏng cũng đều biến mất, thời giạn chớp mắt, anh lại nở một nụ cười lưu manh, ánh mắt phát sáng lên, cánh tay dùng lực, dễ dàng kéo người phụ nữ ở trong lòng lại sát người của anh, cúi đầu rồi lại hôn một cái lên đôi môi của cô: “Vậy em coi tôi là khách làng chơi đi, Giản Đường”

Trong lòng Giản Đường run rẩy, lúc này, lại càng không để hiểu được người đàn ông lúc thì đơn thuân, lúc thì lại đùa giỡn với đời đang ở trước mặt này.

Cô tưởng rằng nói như vậy, sẽ khiến cho đối phương tức giận bỏ đi.

Cô ngược lại có chút áy náy.

Cũng không quan tâm, liên nói với Tiêu Hằng: “Nụ hôn vừa này của cậu chủ Tiêu, không phải là không có giá, cậu chủ Tiêu nhớ phải thanh toán cho tôi đấy”

Nói như vậy… chắc là được rồi đúng không?

Giản Đường nghĩ như vậy.

Thì nhìn thấy người đàn ông trước mặt, bỏ một tay ra, trong túi quân của anh sột soạt, lúc thò tay ra, lòng bàn tay mở ra trước mặt cô: “Này, cho em”

Giản Đường lấy làm lạ, cô chưa từng nhìn thấy người nào như Tiêu Hằng.

Ngơ ngác nhìn những tờ tiền đỏ ở trong lòng bàn tay của Tiêu Hằng, Giản Đường không biết nên ứng phó như thế nào.

“..” Anh lại nhanh nhẹn đưa tiền như thế này.

Vốn dĩ tưởng rằng, ở trước mặt anh, lộ ra một mặt xấu của bản thân, ở trước mặt anh, hình dung bản thân như vậy, thì sẽ khiến anh phải sợ hãi mà bỏ đi.

“Giản Đường, tôi nói rôi, em không trốn thoát được đâu. Tôi nghiêm túc đấy.”