Để không phải uống một giọt rượu, cô có thể quỳ xuống trước mặt người khác, có thể cá cược cả tính mạng rồi chìm xuống nước, có thể hát đến khi bị phá hỏng cả cổ họng, có thể làm vô số chuyện, chỉ là để không phải uống rượu.
“Tôi không uống rượu.” Cô ngẩng đầu lên, cực kì chậm rãi nói, mà lại vô cùng kiên định, “Ông chủ đã đồng ý với tôi, không uống rượu.”
“Hahaha… Lần đầu tiên tôi nghe nói, làm công việc này mà lại không uống rượu, Giản Đường, cô nghĩ rằng cô vẫn là cô chủ Giản đấy à, mà muốn làm cái gì thì làm cái đấy, không muốn làm thì không làm? Haha” Á Côn rút điện thoại ra, giơ điện thoại lên, đưa cho Giản Đường xem cái video vừa mới quay: “Chỉ cần ấn vào nút này, thì video này ngay lập tức sẽ được đăng tải lên bảng tin của tôi. Thế nào, thực sự không uống sao?”
Đôi vai của Giản Đường rung lên…
“Trong bảng tin của tôi, đều là những người mà Giản Đường cô, đều quen biết hết”
Trái tim của cô bỗng nhiên co lai.
Tô Mộng “Ư ư” vài tiếng, trợn to đôi mắt…
Không được, không được! Giản Đường không thể uống rượu!
Tô Mộng nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất, từ từ giơ tay lên, nắm chặt lấy chai rượu whisky của Á Côn, nghe thấy giọng nói thô ráp của người phụ nữ nói: “Tôi uống”
“Ư!” Không được! Không được! Tô Mộng mở to mắt, ra sức tiến đến chỗ Giản Đường, nhưng người giữ chặt cô, thực sự quá khỏe. Hạ Vũ liếc nhìn về phía cô, bật cười ngả ngớn: “Tô Mộng, hôm nay xin lỗi cô nhé, có điều đây là chuyện giữa chúng tôi và cô ta, cô đừng có lo chuyện bao đồng”
“Ưư!” Không phải! Không phải như thế! Cô ấy sẽ chết! Các người muốn hại chết Giản Đường sao!
Tiếng chuông điện thoại trong túi quần reo lên, vẻ mặt Tô Mộng đơ ra, ngay lập tức, liên thay đổi!
Không biết lấy dũng khí từ đâu, xoay đầu lại nhìn chăm chằm vào người đang giữ chặt cô, nhân cơ hội người đó đang lơ là, Tô Mộng liên chấp nhận cuộc điện thoại với tốc độ nhanh chưa từng thấy, “Ông chủ! Cứu mạng! Ở tầng 6..”
Ngay lập tức, một bàn tay hất chiếc điện thoại của Tô Mộng ra, Hạ Vũ cười lạnh nhạt: “Tô Mộng, cô được lắm, cô rất được! Được thôi, vừa nãy là ông chủ thần bí đó của cô đúng không?
Được, anh em chúng tôi hôm nay đợi ở đây, để tôi xem ông chủ của cô định làm gì với những người anh em của chúng tôi!”
Điện thoại của Tô Mộng vẫn đang trong cuộc gọi, ở đầu dây bên kia, người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng.
Cho đến khi…
“Á Côn, cho cô ta uống! Chúng ta xem xem, cô chủ Giản đã từng có danh tiếng ở thành phố S, sẽ rơi xuống chiếc đầu kiêu ngạo của cô ta như thế nào!”
Đầu dây bên kia, bàn tay đang cầm điện thoại của người đàn ông, bông nhiên nắm chặt lại!
“Thẩm Nhất, đem theo người, lên tầng 6”
Anh cất bước vội vàng đi về phía thang máy, Thẩm Nhất kinh ngạc, rồi ngay lập tức liên hệ với những người khác, vẻ mặt vội vã đi theo người người đàn ông trước mặt: “Boss, xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong thang máy, người đàn ông cắn chặt đôi môi mỏng, không nói một lời nào, ánh mắt hung hãn giống như con chim ưng, để lộ ra tình cảm trong trái tim của mình.
Tỉng!
Thẩm Tư Cương bước chân ra khỏi thang máy, mở lần lượt từng cánh của của những phòng riêng để tìm người.
Thẩm Nhất trong lòng lay động… Boss tỏ ra rất nôn nóng, hơn nữa còn đang tìm người.
Trong phòng riêng Lúc này đang rất căng thẳng, Á Côn đùa nghịch chiếc điện thoại ở trong tay, liếc mắt mỉm cười: “Uống đi chứ, cô chủ Giản còn chờ đợi cái gì vậy? Tôi chuẩn bị phải đăng lên bảng tin rồi.
Chắc hẳn mọi người nghe được tin tức cô chủ Giản đã ra tù, thì nhất định sẽ vô cùng nhớ cô: “Đợi một chút”, khuôn mặt Giản Đường trắng bệch, cất tiếng gọi Á Côn, đôi mắt ấy, nhìn chăm chằm vào đôi mắt của Á Côn: “Tôi uống.”
Cô biết cô không cần thiết phải giữ lại thể diện cho nhà họ Giản, nhưng… Giản Đường biết bản thân vô dụng, nhà họ Giản sớm đã không cần cô sớm đã vứt bỏ cô rồi, nhưng cô vẫn không muốn vì cô, mà khiến cho nhà họ Giản phải mất mặt.
“Ưư!” Đừng! Tô Mông hoang mang.
Giản Đường không thể uống rượu, uống rượu chính là cá cược tính mạng!
Người khác uống rượu, cùng lảm cũng chỉ là uống say, Giản Đường uống rượu, thì chính là đang bước chân đến trước cửa âm phủ!