“Chị Mộng, sao em lại cứ thấy buồn ngủ vậy nhỉ?” Giản Đường vừa nói, đôi mắt vừa lờ đờ mở lên cụp cuống.
“Người khi sốt chính là như vậy, đáng ra cô nên ở trong bệnh viện để điều trị, nếu không, cũng nên ở nhà nghỉ ngơi.” Tô Mộng sờ lên trán của Giản Đường: “Kể cả cô đến Đông Hoàng cũng không có tác dụng gì, tạm thời vẫn chưa có việc cho cô làm. Đến cũng mất công, như này nhé, cô cứ nằm ngủ một lúc ở chỗ tôi đi.”
“Nhưng… nhưng chủ tịch Thẩm nói em phải trả sạch 17 tỉ kia trong vòng một tháng… chị Mộng, em đi rửa mặt trước đây.”
Rõ ràng Giản Đường nói chuyện đã có chút mơ hồ, Tô Mộng thấy cô vần cứ cố gắng chống cự.
Bên tai lại nhớ đến lời Giản Đường vừa nói, Boss muốn Giản Đường trả đủ 17 tỉ trong một tháng? … Chả trách Boss bảo cô không được sắp xếp công việc cho Giản Đường nữa.
Bắt Giản Đường trả hết 17 tỉ trong một tháng, đó vốn dĩ là chuyện không thể mà, kể cả trước đó đã thêm vào chút ít, cũng không thể kiếm đủ 17 tỉ trong một tháng được.
Boss để cho Giản Đường hoàn thành một nhiệm vụ vốn dĩ không thể hoàn thành được, điều này nói lên được gì, nói lên được Boss căn bản không muốn Giản Đường hoàn thành nhiệm vụ này!
“À… chị Mộng…”
Nghe thấy rõ ràng giọng nói buồn ngủ mệt mỏi của Giản Đường, Tô Mộng cúi thấp đầu xuống nhìn, thuốc cuối cùng cũng có tác dụng rồi.
Cô từ trong ngăn kéo, lấy ra một chiếc chăn len, bình thường cô cũng sẽ vào lúc cảm thấy mệt mỏi, ngủ một giấc trên sô pha.
Tô Mộng cong lưng đắp chăn lên cho Giản Đường.
Tâm một phút sau đó, cánh cửa văn phòng được mở ra, Tô Mộng vội vàng đứng dậy: “Chủ tịch Thẩm” Là Boss đã đến, Boss còn dẫn theo một người khác đến: “Xin chào cậu Bách”
“Bách Dục Hàng, truyền nước cho cô ta đi”
Bách Dục Hàng cảm thấy hết sức buồn rầu, “Tớ là bác sĩ, bác sĩ! Chứ không phải là y tá đâu nhé!”
“Ồ ~ Hóa ra cậu đến cả công việc của y tá cũng không biết làm”
“Ôi trời! Việc đơn giản như truyền nước này, tớ lại không biết sao? Tớ có thể không biết sao!”
Bách Dục Hàng vò đầu, có chút buồn rầu, nhưng vẫn ngồi xuống, nhấc bàn tay của Giản Đường lên.
Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, lúc đầu cây kim vừa được cảm vào…
“Bách Dục Hàng, cậu từ từ hãng cắm vào, cậu nói thật đi, cậu rốt cuộc có biết truyên nước cho người ta không?”
Cây kim trong tay Bách Dục Hàng cầm đột nhiên bị giọng nói đó làm cho giật nảy cảm nhầm vào mạch máu, sắc mặt của người đàn ông đứng cạnh lúc này liên trở nên nặng nề: “Bách Dục Hàng, cậu không biết thì cậu phải nói, để tớ tìm người biết đến, đừng có phô trương”
Ai phô trương?
Ai phô trương!
Thẩm Tư Cương, nếu không phải cậu đột nhiên làm tớ giật mình, thì tớ có thể cảm nhầm sao?
“Cậu đừng nói nữa, Thẩm Tư Cương, nếu tớ không cảm được một cây kim vào, thì ngày mai tớ sẽ viết đơn từ chức, quay về làm việc cho ông già, được chưa”
Bách Dục Hàng đã chứng minh thành công bản thân… thực sự biết truyên nước cho người khá!
c “Tớ bảo mà, tớ là thiên tài, việc đơn giản như thế này, tớ có thể không biết làm sao? Thẩm Tư Cương, tớ nói cho cậu biết, tớ làm bác sĩ riêng cho cậu, đó chính là có tài mà không phát huy được.
Cậu hãy cảm thấy vui mừng đi”
Bách Dục Hàng ngay lập tức cảm thấy nở mày nở mặt, đừng nói đến vừa nãy bực bội như thế nào, cái miệng của Thẩm Tư Cương đó, giống như bôi độc của cá nóc rồi, “Tăng lương cho cậu.”
Bách Dục hàng nở mày nở mặt muốn chỉ trích Thẩm Tư Cương một trận, kết quả đối phương lại nhẹ nhàng thốt ra câu “Tớ tăng lương cho cậu”.
Bách Dục Hàng không hề thiếu tiên ~ nếu như anh quan tâm đến tiền, thì đã trực tiếp quay về tập đoàn Bách thị để làm chức vụ công tử vốn thuộc về anh rồi, làm tổng giám đốc, rồi ở bên cạnh bố của anh, thì tiền có thể kiếm được nhiều, hơn nữa còn kiếm nhanh hơn.
“Thẩm Tư Cương, cậu cố ý đúng không, tớ đã giúp người bạn gái nhỏ của cậu chữa bệnh rồi, cậu còn cố ý chỉ trách tớ sao?”