Từ nay về sau, Trân Mộc Mộc cô ấy có làm gì khiến cho chủ tịch Thẩm tức giận, thì chủ tịch Thẩm muốn xử lí cô ấy như nào cũng được. Tôi hứa, tôi sẽ không giúp cô ấy cầu xin một lần nào nữa” Cô ấy nhấn mạnh một lần nữa: “Cuộc đời này của tôi, không muốn nợ thêm bất kì một tính mạng nào nữa rồi”
Cảm giác đó, giống như đang gánh một khoản nợ lớn.
Ánh mắt phức tạp của Thẩm Tư Cương nhìn về người phụ nữ đang nằm trên giường.
“Cô cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao, Giản Đường?”
“Cuối cùng cô cũng thừa nhận, cô nợ người khác một tính mạng phải không?”
“Giản Đường, cô đừng thừa nhận chứ”
“Giản Đường, ba năm trước cô có thể cắn răng không thừa nhận, vậy thì ba năm sau cô cùng đừng nên thừa nhận”
“Sao vậy? Không chịu được sự dăn vặt trong lòng rồi sao?”
Giản Đường rủ mắt xuống, đôi lông mi che đậy đi sự thản nhiên của ánh mắt, cũng ngăn chặn lại mọi thứ ở bên ngoài.
Lời nói này, nếu như Thẩm Tư Cương nói với mình ba năm trước, cô ấy nhất định sẽ giải thích, nhất định sẽ ra sức giải thích.
Nhưng ngày hôm nay sau ba năm đó, cô ấy sẽ không như thế.
Giản Đường không còn là Giản Đường rồi, Giản Đường không còn cứng cỏi, cũng không còn tâm hồn nữa, Giản Đường không có tâm hồn, thì còn là Giản Đường sao?
Chỉ là trùng hợp, cô ấy có cùng tên với cô chủ của nhà họ Giản nổi tiếng ở thành phố S mà thôi.
“Nói đi, tôi bảo cô nói đi, cô không có gì phải giải thích sao?” Trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông đó, được che phủ bởi một màn sương lạnh, nhưng trong hai con mắt đen xì ấy, lại chứa đựng một vẻ chờ đợi mà đến bản thân anh ấy cũng không biết, anh ấy đang chờ đợi lời giải thích của cô ấy.
Có thể, cô ấy tùy tiện giải thích một chút, thì anh ấy sẽ thoái mái hơn.
Nhưng Giản Đường lại không có chút cử động gì… giải thích?
Ba năm trước, cô ấy quỳ trước cổng biệt thự của nhà Thẩm, hễ quỳ là quỳ hẳn một đêm, cũng không đánh đổi được lấy 5 phút của anh ấy để nghe cô ấy giải thích.
Vậy thì hôm nay, còn có gì để giải thích chứ?
“Tù, tôi cũng vào rồi. Trừng phạt, tôi cũng nhận rồi” Giản Đường chậm rãi mở miệng, giọng nói thô khàn, lại khiến cho người ta cảm thấy có chút gì đó khó chịu: “Giải thích hay không giải thích, thì cũng là dư thừa”
Ánh mắt của cô ấy đột nhiên đặt lên người của Thẩm Tư Cương: “Hay là, chủ tịch Thẩm đây lại muốn nhốt tôi vào trong nhà tù đó? Lần này sẽ là bao lâu? Ba năm, năm nay? Hay mười năm?”
Sự hờ hững trong ánh mắt của cô ấy, dường như không hề quan tâm, dường như đây là chuyện không hề quan trọng đối với cô ấy, nên cô ấy không hề để ý tới.
Khuôn mặt của Thẩm Tư Cương co lại, nheo mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, đột nhiên có chút tức giận vô cớ.
“Phải, giải thích hay không giải thích, cũng là dư thừa, giải thích hay không giải thích thì chính miệng cô cũng đã tự thừa nhận, cô nợ người ta một tính mạng” Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tư Cương: “Vậy cô chuẩn bị lấy cái gì ra để trả cho tính mạng đói”
“Dùng nửa quãng đời sau của tôi, đủ chưa?”
Giản Đường lãnh đạm nói: “Nếu vẫn không trả hết, thì kiếp sau tôi sế tiếp tục trả, nếu vẫn chưa trả hết, vậy thì kiếp sau nữa tôi lại trả tiếp, kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi trả được hết”
Cô ấy không nói lại “tôi nợ một tính mạng, nhưng không liên quan đến Hạ Vi Minh” này nữa.
Bởi vì cô ấy, đã nói qua rồi, nhưng anh ấy không tin.
“Chủ tịch Thẩm, mấy giờ rồi?”
“Năm rưỡi chiều.”
Giản Đường “Ồ” một tiếng: “Vậy thì tôi phải đi làm rồi”
Nói xong, liền lật chăn ra, chuẩn bị xuống giường.
Một cánh tay nắm chặt lấy cô ấy, Thẩm Tư Cương nói: “Hôm nay cho phép cô nghỉ bệnh.”