Tình Yêu Suốt Đời

Chương 121


Giải thích, là để nói với người muốn nghe.

“Này, mở mắt ra!” Cô ấy đột nhiên nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh ấy sao?

Thẩm Tư Cương nheo mắt lạnh lùng nói: “Mở mắt rai”

Nhưng cô ấy không động đậy gì, Thẩm Tư Cương thò tay ra lay vào người cô ấy, anh ấy lay, thì đầu của cô ấy ngay lập tức nghiêng sang một bên.

Tim Thẩm Tư Cương bỗng đập nhanh: “Giản Đường?

Giản Đường???”

Vẻ mặt biến sắc, vội vàng lùi lại đằng sau, cong lưng bế cô ấy lên, rồi đưa vào trong phòng ngủ.

Chết rồi! Sao người cô ấy lại nóng như vậy!

Lúc đưa cô ấy từ trong phòng riêng ra vẫn còn khỏe màI “Bách Dục Hàng! Cậu đang ở đâu! Mau đến đây đi!”

Ở đầu dây bên kia, Bách Dục Hàng bất lực trợn tròn mắt: “Này người anh em, kể cả tớ có là bác sĩ riêng của cậu, nhưng đêm hôm thế này cậu lại bắt người ta chạy đến hai lần, thật là chịu hết nổi cậu rồi đấy?”

“Mau đến đây đi! Cô ấy lại ngất rồi! Cậu khám bệnh kiểu gì thết”

Bách Dục Hàng cảm thấy không hề có chút thuyết phục: “Cô ấy? Giản Đường? Cô ấy không nghiêm trọng đến thế, cho nghỉ ngơi, rồi cho uống thuốc thì sẽ không sao đâu, cứ để cô ấy nghỉ ngơi, không có gì nghiêm trọng đâu. Sao lại bảo tớ không biết khám bệnh chứ?

Không đúng chứ, Thẩm Tư Cương, Giản Đường sao lại ở chỗ cậu rồi?”

Bách Dục Hàng động não một chút, liền bừng tỉnh!

“Ôi trời! Thẩm Tư Cương! Chẳng lẽ cậu lại làm gì người phụ nữ đáng thương đó rồi sao? Với cái cơ thể khiếm khuyết tả tơi của cô ấy, bình thường không xảy ra chuyện gì thì cũng phải cảm tạ trời đất rồi, cậu còn đi giày vò cô ấy? Thẩm Tư Cương, nếu cậu thực sự căm hận người phụ nữ này như thế, thì thà cậu cứ để cô ấy chết đi còn hơn, hà tất phải giày vò người ta như vậy chứ!”

“Đợi một chút”, ánh mắt của Thẩm Tư Cương như lóe lên một tia sáng: “Cơ thể khiếm khuyết tả tơi? Cô ấy đủ tay đủ chân mà”

Đầu dây bên kia, Bách Dục Hàng cười “haha”

một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói: “Thiếu tay thiếu chân cũng không đến nỗi, chỉ là thiếu mất một quả thận mà thôi.”

Thẩm Tư Cương tay cầm chiếc điện thoại, liền run rẩy, Bách Dục Hàng ở trong điện thoại, nghe thấy hơi thở loạn xạ của Thẩm Tư Cương ở đầu dây bên kia, vẫn chau mày lên.

“Nếu cậu không tin, thì vén áo của cô ấy lên, rồi tự mà xem”

Thẩm Tư Cương liếc xuống nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, dáng người cao ráo bước đến, một tay cầm điện thoại, một tay đẩy cô ấy nằm nghiêng sang, chậm rãi vén áo của cô ấy lên.

Từng chút từng chút…

Đột nhiên, hai con mắt co lại!

“Là ai đã làm!” Giọng nói lạnh buốt đến tận gáy, một cơn bão tuyết bất ngờ chạy đến!

Dưới tầm nhìn của anh ấy, là một vết sẹo xấu xí nằm bên eo trái của cô ấy.

Anh ấy chìa tay ra, muốn sờ vào vết sẹo, cái bàn tay thon dài ấy, không cách nào kiềm chế được run sợ!

Ngón tay thon dài, chạm lên vết sẹo đó.

Một cảm giác được truyền đến từ da ngón tay, lồi lõm không bằng phẳng.

Khi vừa mới chạm lên vết sẹo đó, đầu ngón tay của Thẩm Tư Cương như bị bỏng nhẹ một lúc.

“Cơ thể khiếm khuyết như thế, Thẩm Tư Cương, cậu nói thật đi, sao cậu lại có thể ra tay được chứ?” Điện thoại vẫn chưa cúp máy, Bách Dục Hàng nửa đùa nửa thật hỏi.

Ở đầu dây bên này, người đàn ông giống như không nghe thầy Bách Dục Hàng nói, ngón tay trỏ của anh ấy, tỉ mỉ vuốt nhẹ lên cái vết sẹo gồ ghề ấy, đột nhiên, anh ấy làm một hành động kì quái, đặt cả bàn tay, che lên cái vết sẹo đó.

Nghiêm túc nhìn bàn tay của mình, cũng không biết rốt cuộc anh ấy đang nghiên cứu cái gì.

Vẫn đang nối điện thoại với Bách Dục Hàng, Bách Dục Hàng nghe trong điện thoại không thấy động tĩnh gì, đầu bên kia của điện thoại, thực sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi dường như chủ nhân của chiếc điện thoại, đã quên rằng phải cúp máy.