Thời điểm khi còn bé bị bệnh, anh trai nói: thời điểm bị bệnh là dễ thất thường nhất.
Khi đó cô đặc biệt đặc biệt dính Thẩm Tư Cương, thật ra cô cũng biết Thẩm Tư Cương thấy cô phiền phức.
Nhưng mà lần đó bị bệnh, cô dính lấy hắn muốn ngủ trưa chung, dù biết hắn thấy cô phiền, nhưng cô vẫn dính lấy hắn, nói khoác mà không ngượng, dùng lời của anh trai nói cho hắn: Người ngã bệnh có quyền tuỳ hứng buông thả, tôi bị bệnh rồi. Anh không ngủ với tôi một giấc ngủ, bệnh của tôi không tốt lên được.
Từ xưa đến nay chưa từng thấy, vậy mà Thẩm Tư Cương lại thật sự đáp ứng ngủ trưa cùng cô.
Cô nếm được ngon ngọt, liền cố ý tắm nước lạnh cho mình ngã bệnh, nhưng lại chẳng bao giờ như ý nguyện.
Bất tri bất giác, Giản Đường chìm vào trong ký ức, các loại lời nói khó nghe của Tần Mộc Mộc, cô cũng không nghe thấy.
“Giản Đường, vừa rồi là cô mắng tôi chanh chua cay nghiệt, bây giờ lại giả vờ ngây ngốc sao!”
Thanh âm bén nhọn của Tần Mộc Mộc, kèm theo đó là tiếng Giản Đường kinh hoảng kêu lên…
Ầm!
Đầu bị đυ.ng vào trên chốt cửa, Giản Đường khổ sở kêu một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy hoảng sợ của Tần Mộc Mộc…
Có gi có nong nóng dọc theo trán chảy xuống, thế giới trùm lên một màu đỏ tươi… Mặt mũi Tần Mộc Mộc đầy sợ hãi, càng ngày càng kinh hoàng.
Làm sao… Rốt cuộc là sao vậy…
“A… Không phải tôi! Không liên quan gì đến tôi! Là chính cô không đứng vững, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi!!!”
Tầm mắt Giản Đường càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng là thân ảnh kinh hoảng thất thố đầy hoảng hốt của Tần Mộc Mộc co chân vòng qua cô chạy ra ngoài.
Tầm mắt ngày càng mơ hồ, cô vẫn còn rất mờ mịt… Sao vậy? Tần Mộc Mộc sao vậy?
Oh… Có chút mệt mỏi…
“Mộng tỷ, tôi muốn xin nghỉ” Thanh âm yếu ớt nỉ non, càng ngày càng thấp, cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì…
Lạch cạch lạch cạch tiếng bước chân hốt hoảng càng ngày càng gần, một bóng người đứng ở trước mặt Giản Đường, khom người thở hổn hển:
“Không liên quan đến tôi, là chính cô ta không có đứng vững, đúng, đúng! Chính là như vậy, không liên quan đến tôi, ai biết chỉ đυ.ng nhẹ một chút cô ta liền ngã nhào ra chứ”
Tần Mộc Mộc đi rồi quay về, đứng một bên thở hổn hển, một bên hốt hoảng nhìn Giản Đường đang nằm dưới đất, nhìn vết máu trên trán đỏ tươi chảy xuống, cô cầm di động lên muốn bấm 120.
Trên màn hình là 120 đang tút tút chuẩn bị tiếp máy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mặt Tần Mộc Mộc liền biến sắc, không chút do dự mà bấm nút kết thúc, cắt đứt điện thoại.
Cặp mắt do dự hốt hoảng không chịu nổi mà nhìn chằm chằm Giản Đường ở trên đất đã hoàn toàn không còn tri giác, bỗng nhiên, cắn răng một cái, ngồi xổm người xuống chuẩn bị dùng sức kéo Giản Đường.
Tần Mộc Mộc cơ hồ dùng hết sức lực, sợ chỉ với sức lực của cô kéo không nổi Giản Đường.
Nhưng cô chỉ mới vừa dùng một chút lực, một giây kế tiếp liền kinh ngạc đến ngây người, cúi đầu nhìn Giản Đường, nhẹ như vậy?
Mà thôi, giải quyết quan trọng hơn.
Không ngẫm nghĩ gì nữa, Tần Mộc Mộc kéo Giản Đường, để cho Giản Đường nửa người ở trên bả vai của mình, thật nhanh đi ra cửa phòng, đi đến chỗ cầu thang.
Một tay ngăn xe taxi lại, đưa người đến bệnh viện.
Sắc mặt Tần Mộc Mộc phức tạp, nảy sinh chút ác độc, cầm điện thoại lên, gọi đến cho cấp trên của mình: