“Mộng tỷ, làm phiền ngài giúp tôi chuyển số tiền này vào trong thẻ với”
“Tiền này ở đâu ra” Ánh mắt Tô Mộng nghiêm lại. Cô rõ ràng không sắp xếp công việc cho Giản Đường!… “Còn nữa, giọng của cô làm sao thế?”
“Không có sao, chính là đã lâu không hát, vừa rồi trong club có một đồng nghiệp giúp tôi, hát cho người có tiền kia nghe, người ta liền cho tôi tiền” Tô Mộng là người tinh tế, dĩ nhiên nhận ra Giản Đường không muốn nói nhiều, lập tức tỉnh bơ gật đầu một cái rồi nhận lấy tiền từ trong tay Giản Đường. Thuận tay đưa cho Giản Đường một ly nước “Uống đi”
Tô Mộng nhìn Giản Đường uống nước ừng ực, sắc lạnh trong mắt càng nồng hơn… Khát thành đến mức này, cũng không phải như câu từ nhẹ nhàng từ miệng Giản Đường là có thể giải thích hết.
“Mộng tỷ… Tôi đi ăn cơm” Ở Đông Hoàng có bao một bữa ăn tối, Giản Đường nhìn thời gian không sai biệt lắm, nói với Tô Mộng một tiếng rồi đi ăn cơm.
Sau đó chịu đựng đến tan tầm, cô trở lại nhà trọ nhân viên tiểu khu Nam Loan.
Ở cùng cô là Tầm Mộc Mộc đã về trước, thời điểm Giản Đường vừa bước vào nhà, Tần Mộc Mộc lập tức đứng lên “Giản Đường… tỷ”
Giản Đường gật đầu một cái, vòng qua phòng khách chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
“Giản Đường tỷ… Những cái kia có phải là thật không?” Tần Mộc Mộc đột nhiên kêu lên.
Giản Đường không hiểu nhìn về phía Tần Mộc Mộc.
“Những lời đồn kia có phải là thật hay không?” Tần Mộc Mộc hỏi “Giản Đường tỷ, mọi người đều đồn chị vì tiền, vì tiền… mà nằm trên đất ngoắc đuôi xin xỏ, chị nói cho tôi biết đây là gạt người thôi đúng không?” Tần Mộc Mộc có chút kích động.
Tựa như một cái đao lớn, đặt ở ngực Giản Đường. Cả người đầy căng thẳng, hơi lung lay, chờ khi ổn định lại mới nhàn nhạt lướt qua Tần Mộc Mộc “Là thật”
“Hoá ra bọn họ nói đều là thật!” Tần Mộc Mộc không tưởng tượng được trợn to hai mắt, thất kinh kêu thành tiếng “Giản Đường tỷ, tôi không nghĩ tới chị là người như vậy, vì tiền lại có thể bán đứng chính mình
Giản Đường tỷ, chị vì sao có thể vì tiền mà bán đứng chính mình! Chị sao có thể là người như vậy, thời điểm bọn họ bàn luận về chị, tôi còn bất bình phản bác, nhưng tại sao chị có thể không biết xấu hổ mà làm những chuyện như thế này!” Tần Mộc Mộc lớn tiếng kêu lên, tức giận chỉ trích Giản Đường “Tôi thật sự đã nhìn nhầm chị!”
Giản Đường đứng ở cửa phòng ngủ, mặc cho Tần Mộc Mộc chỉ trích lên người mình, bình tĩnh nhìn về phía sinh viên phía đối diện, cười một tiếng.
“Chị còn cười?” Tần Mộc Mộc không dám tin “Chị sao mà còn có thể cười ra tiếng như vậy? Giản Đường, chị vì tiền mà cái gì cũng làm được?” Tần Mộc Mộc kích động hét về phía Giản Đường “Tiền có quan trọng đến mức đó hay không?”
Thanh âm Tần Mộc Mộc trở nên bén nhọn, trên mặt Giản Đường một đôi mắt bình tĩnh, bình tĩnh tựa như một ao nước tù, ánh mắt yên tĩnh nhìn phía người phụ nữ có khuôn mặt đầy kích động oán giận “Nếu tiền thật sự không quan trọng như lời cô nói, vậy cô đến Đông Hoàng làm gì?” Cô chầm chậm hỏi, giọng bình bình như giống như đang trần thuật một chuyện gì đó rất bình thường.
“Tôi!” Sắc mặt Tần Mộc Mộc thay đổi “Cái này không giống! Tôi đến Đông Hoàng để làm người phục vụ, bưng cái khay đồ mà thôi, chuyện trong nhà tôi chị cũng không phải không biết. Tôi chỉ kiếm chút tiền học phí cũng tiền sinh hoạt” Tần Mộc Mộc vừa nói vừa nhìn ánh mắt Giản Đường, càng nhìn càng giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu “Tôi sẽ không giống như chị, vì tiền mà chuyện gì cũng chịu làm. Một chút điểm mấu chốt cũng không có!”
Giản Đường lại cười, Tần Mộc Mộc nói cô không có điểm mấu chốt, thật ra cô có, điểm mấu chốt của cô — không dính một giọt rượu. Điểm mấu chốt của cô — còn sống.
Khi một người thấp bé đến một trình độ nhất định, điểm mấu chốt chính là — còn sống.
Cô nhìn Tần Mộc Mộc, một gương mặt trẻ tuổi non nớt, toát lên sắc thái một sinh mệnh tươi trẻ sáng ngời, đời này cô khó có thể sánh bằng.
“Chị! Chị làm sao còn có thể cười ra tiếng!” Tần Mộc Mộc giậm chân “Giản Đường, tôi nói cho chị nghe, chị kiếm thêm nhiều tiền đi nữa cũng vô dụng, bởi vì tất cả mọi người đều đang xem thường chị! Những người làm ở bộ phận pr, các cô ấy bán thân cho những kẻ giàu có, cũng cao thượng hơn chị! Chị làm loại chuyện đó, ngay cả tôn nghiêm cũng không có, ai sẽ thèm để mắt đến chị?”
Nói xong hừ lạnh một tiếng, không nhìn Giản Đường nữa. Giản Đường đứng ở kia một hồi lâu, mới đi vào trong phòng ngủ, mặt viết đầy mệt mỏi, trong lỗ tai cô còn vang lên những lời Tần Mộc Mộc vừa nói… Tôi chỉ là vì kiếm chút học phí cũng tiền sinh hoạt, tôi sẽ không giống như chị, vì tiền mà cái gì cũng làm.