Bầu trời lúc này đã chập tối, khung cảnh mờ ảo của ánh chiều tà.
Bùi Cẩm Chi lúc này đã cho mượn xác, nước mắt rơi không ngừng, giọng nói thê lương được cất lên " Mẹ, con chưa muốn chết đâu, mẹ ơi..... "
Bà 6 khóc nức nở, bà muốn chồm người dậy ôm lấy Bùi Cẩm Chi nhưng bị một thế lực vô hình cảng lại. Bà nhìn xung quanh rồi lại nhìn Bùi Cẩm Chi " Tươi ơi, con nói cho mẹ biết vì sao mà con lại chết "
Tươi liên tục lắc đầu, nước mắt vẫn luôn rơi " Con không biết, con không muốn chết..... "
Bà 6 cùng mọi người xung quanh cũng khóc nức nở, khóc đến nghẹn ngào không nói ra được một lời nào.
Nguyễn Mai Linh ngồi cạnh bà 6 cũng sốt ruột, nhỏ giọng mắng " Hỏi gì thì hỏi lẹ đi chứ, bộ tính diễn tuồng khóc sướt mướt đến hết nữa nén nhan sao "
Như ý thức được thời gian, anh cả trong nhà nhắc nhở mẹ " Mẹ, mẹ phải hỏi bé 5 nguyên nhân em ấy chết, đừng khóc nữa "
Bà 6 như bừng tỉnh, bà nắm tay Tươi " Con nói con không muốn chết, vậy ai là người hại con, con nói cho mẹ biết mẹ sẽ trả thù cho con "
Tươi đột nhiên oán hận, cô hét lên " Tên chó đó, là hắn con không biết hắn là ai, tại sao lại gϊếŧ con "
Bà 6 giật mình " Con bị người ta gϊếŧ?, con có nhớ mặt hắn không, là người trong xóm mình à "
Tươi lắc đầu " Hắn trong rất trẻ, hơn hai mươi tuổi thôi, hắn biết sài bùa chú, mẹ hắn yểm bùa lên con nên con mới chết, mẹ ơi cứu con, con không thể đi đâu được chân con bị xích lại với cái cây này, mẹ ơi con muốn được về nhà, chồng con của con chắc là buồn lắm "
Bà 6 kiềm chế nước mắt tính hỏi thêm vài câu, thì thấy nén nhan đã cháy hơn phân nửa, bà vội vã cầm lên bẻ làm đôi.
Người Bùi Cẩm Chi run lên bần bật, sau đó từ từ cô mở mắt ra quay người nép vào cây mà nôn khan, mặt mày tái mét, cô hít sâu một hơi lảo đảo đứng lên.
Nguyễn Mai Linh vội đến đỡ cô, oán trách " Nguy hiểm cho cơ thể như vậy, lần sau em không cho chị cho oan hồn mượn xác nữa "
Bùi Cẩm Chi vỗ nhẹ tay nàng, rồi ngước nhìn bà 6 " Hồn của cô ấy bị bắt làm phép, nên mới bị xích lại ở đây, đào chỗ này lên đem vật ở dưới đốt đi, cô ấy sẽ về nhà được ", cô chỉ về phía lõm đất phía dưới gốc cây rừa.
" Còn hung thủ gϊếŧ chết cô ấy, hải để cho công an điều tra giải quyết ", Bùi Cẩm Chi không phải là công an nên vấn đề về ai gϊếŧ ai cô không can thiệp vào.
Bà 6 hỏi " Pháp sư, con có biết ai là người đã yểm bùa lên con gái bác không? "
Bùi Cẩm Chi lắc đầu, thu dọn ba lô trở về nhà bà 6.
Anh em trong gia đình nháo nhào lên vì biết tin người thân bị gϊếŧ chứ không phải tự xác, người thì lo sợ kẻ thì khóc than.
- ------
Trên đường chạy xe máy về nhà, Bùi Cẩm Chi luôn chú ý xung quanh, lúc này mới gần bảy giờ tối, bầu trời được soi sáng bởi ánh trăng, trên con đường quê vắng vẻ, thi thoảng sẽ đi ngang qua vài căn nhà thưa thớt nhau. Khi chạy xe ngang qua những khu đất không có nhà dân cô sẽ thấp thoáng trông thấy một vài linh hồn lơ lửng ở đó, họ không thể đi đâu xa chỉ quanh quẩn một chỗ.
Nguyễn Mai Linh ngồi phía sau xe, nàng tò mò hỏi nhỏ " Chị là pháp sư lợi hại như thế, mà những linh hồn khác có thể nhập vào được à? "
Bùi Cẩm Chi lắc đầu trả lời " Không, chỉ khi nào chị tháo lá bùa trên người xuống và đọc khẩu chú cho phép linh hồn nhập vào mượn xác, nhưng thời gian cho mượn rất ngắn. Nếu linh hồn không muốn rời đi khi đến thời gian nhất định chúng sẽ bị thiêu cháy cả hồn phách "
Mắt Nguyễn Mai Linh sáng lên, nàng nhìn bóng lưng của Bùi Cẩm Chi thầm nghĩ mình có thể nhập vào thân xác của chị ấy để báo thù, hừ các người hải đợi đấy.
Ánh trăng chiếu nhẹ trên mặt đường, một người một ma cùng một chiếc xe máy cứ vậy mà ung dung chạy trên đường, gió mát lạnh từ cánh đồng thổi đến làm cho con người ta thoải mái tinh thần.
Về đến nhà, bà Loan hâm đồ ăn nóng lại cho con gái, bà cũng lân la hỏi chuyện " Sao rồi, mọi chuyện như thế nào rồi "
Bùi Cẩm Chi vừa ăn cơm trong chén vừa nói " Cô ấy bị người ta gϊếŧ, không biết hung thủ là ai "
Bà Loan giật mình sợ hãi định nói thêm gì đó nhưng lại im lặng ngồi một bên.
Bữa cơm kết thúc trong im ắng, Bùi Cẩm Chi trở lại phòng ngủ, cô mệt mỏi cả buổi chiều giờ chỉ muốn ngủ thôi.
Nhắm mắt hồi lâu, cô chợt mở mắt ra nhìn lên trần nhà, nhíu mày ở đây lại có người dùng bùa chú để hại người, lại còn là loại tà bùa nửa.
Nguyễn Mai Linh ngồi trên ghế gần giường, nàng nói " Chị định không đi tắm à, người toàn là mồ hôi thôi "
Bùi Cẩm Chi ngửi ngửi quần áo " Có mùi hôi thật ", cô ngồi dậy tiến đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ rồi đi tắm.
Đêm trôi qua rất nhanh, vừa mới chợp mắt không lâu Bùi Cẩm Chi đã bị đánh thức.
Cô mơ hồ mở mắt, một màu đen ập vào mắt, giơ tay không thấy năm ngón, Bùi Cẩm Chi chống tay ngồi nữa người vơ lấy xung quanh để tìm nút bật đèn, lúc này cô mới phát hiện thì ra mình đang nằm trên mặt đất, từng làng gió nhẹ thổi đến mang theo mùi hương của hoa tràm nồng nàn, tay bất giác mò mẫm trên mặt đất chạm phải bụi bặm và đất nhỏ. Bùi Cẩm Chi lồm cồm ngồi dậy liếc nhìn xung quanh vẫn là một màu đen của bóng tối, bất chợt phía xa xa có ánh đèn mờ, cô nương theo đó mà bước đi, đến gần ánh sáng đó hóa ra là một căn nhà tranh nho nhỏ, phía trước nhà có treo ngọn đèn l*иg.
Bùi Cẩm Chi bất giác rùng mình. Cô bước vào khoảng sân nhỏ phía trước nhà, trong sân được trồng rất nhiều hoa mười giờ gồm đủ màu sắc, những nụ hoa khép mình vì bóng tối nhưng vẫn phân biệt được nhiều màu khác nhau.
Bùi Cẩm Chi đi đến phía cửa nhà mở cửa bước vào, bên trong có rất nhiều đồ vật được dùng vào những năm sáu mươi hoặc bảy mươi của thế kỷ trước, giữa nhà là bộ bàn ghế cổ trên bàn có ấm trà còn nghi ngút khói. Mùi hương của trà phản phất trong không khí bay đến cánh mũi tạo nên một hương thơm dễ chịu, Bùi Cẩm Chi ngây ngất hồi lâu, đột nhiên từ phía căn phòng phía trong truyền đến âm thanh trò chuyện, lắng tai nghe thì ra là của phụ nữ.
" Chị Huệ, chị bỏ trốn theo em đi "
Âm thanh quen thuộc nghe rất quen tai, Bùi Cẩm Chi cố gắng nhớ lại mình đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng có cố gắng đến mấy cũng không nhớ được là của ai.
" Không được, cha mà biết được sẽ đánh em và chị chết mất "
Bùi Cẩm Chi nhíu mày, từ từ bước đến cô núp sau vách lá của căn phòng, áp tai lên vách lắng nghe, giống như một tên trộm.
" Ở lại cái làng này, sớm muộn gì họ cũng biết, lúc đó họ cũng gϊếŧ chúng ta thôi "
Người con gái tên Huệ chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay thô ráp chai sạn " Ngọc Trà, em hãi cho chị một chút thời gian, chị sẽ tìm cách "
Ngọc Trà mặt thoáng buồn, ôm chầm lấy Huệ vào lòng " Em sẽ chờ chị, đến khi nào chị đồng ý rời xa nơi này để trốn đi cùng em "
Bùi Cẩm Chi thình lình sửng sốt, giọng nói của người tên Ngọc Trà ấy nghe trông rất giống giọng nói của cô, còn người tên Huệ ấy cô nghe quen tai nhưng lại không nhớ là ai.
Cô nhìn hai bóng người được in trên vách lá, từng bước nhỏ bước tới muốn nhìn rõ mặt của hai người họ, khoảng cách còn chưa đến hai mét thình lình có thứ gì đó kéo cô ra phía xa căn phòng, Bùi Cẩm Chi dẩy dụa muốn thoát ra, nhưng khoảng cách ngày một càng xa cho đến khi căn nhà tranh ấy hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Bùi Cẩm Chi lúc này mới thoát ra được cô nhìn xung quanh khắp nơi đều là một màu đen, không thể phân biệt Đông Tây Nam Bắc, thình lình có một bàn tay nắm chặt lấy cổ chân của cô kéo mạnh.
Bùi Cẩm Chi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như nước, áo cũng bị ướt một mảng. Cô ngồi dậy nhìn về phía chân mình, chân cô bị một bàn tay lạnh lẻo đang nắm chặt không buông, khóe môi cô giần giật " Này, em làm gì đấy, buông tay ra khỏi chân chị mau "
Nguyễn Mai Linh nhìn cô cười, tay cũng buông ra, nàng nói " Em cứ thấy chị tay chân vơ vạng lung tung, em đã gọi chị mà chị không tỉnh, nên mới kéo chân chị, vậy mà chị cũng tỉnh dậy thật "
Bùi Cẩm Chi ngồi ngây ngốc, trong đầu thoáng hiện lên giấc mơ vừa rồi, cô nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, mày cũng nhíu lại.
Buổi sáng không có việc gì làm, Bùi Cẩm Chi đi đến nhà bà đồng ở xã lân cận để thăm hỏi.
Đến nơi, cô cầm lấy hai túi trái cây ra khỏi xe đi vào. Hôm nay Nguyễn Mai Linh không đi theo cô, nàng nói là có việc phải làm, Bùi Cẩm Chi có hỏi là việc gì nhưng nàng không nói vì thế cô đành một mình đến đây, suốt đường đi cô vẫn luôn nghĩ ma mà cũng có việc phải làm, huốn hồ gì nàng là Quỷ cơ mà.
Bà đồng nhà ở thị xã Ngã Năm, nhưng giáp với huyện Thạnh Trị của cô, đoạn giao nhau với Tỉnh Bạc Liêu luôn, ở ngay giữa nên đi đâu cũng tiện, nói là nhà ở đây nhưng thật ra thì không phải, Bà đồng ở nơi xa đến định cư cũng được ba bốn năm, người ở đây họ không biết tên thật của bà chỉ gọi tên nghề nên khi ai đó hỏi thăm cái tên Bà Đồng Ngã Năm là ở đâu người ta cũng biết mà chỉ đường đến.
Bùi Cẩm Chi quen biết Bà Đồng là vào hai năm trước, lúc đó cô có nhận giúp gia chủ rỡ bùa yểm nơi phần mộ tổ tiên, vì lúc đó cô còn khá trẻ chỉ mới 21 tuổi nên chủ nhà không yên tâm nên đã mời thêm hai người nữa, một người là thầy pháp người còn lại là Bà đồng. Hôm đó ba người giống như là đối thủ của nhau, không ai nhường ai khi bước vào phần mộ gia tiên ai cũng mang sắc mặt ngưng trọng. Loại bùa yểm này rất độc ác làm cho con cháu ốm đau bệnh tật, cơ ngơi sản nghiệp lụng bại, nếu kéo dài sẽ dẫn đến tuyệt tự tuyệt tôn. Bùi Cẩm Chi không quá xa lạ với loại bùa này cô muốn làm nhanh gọn để lấy tiền rồi đi về, nhưng hai người đi cùng cô thì khác họ không rành về loại bùa này nhưng vẫn khăn khăn muốn rỡ nhém chút nữa là bị phản tác dụng dẫn đến mất mạng, cũng mai là được cô cứu giúp. Từ đó về sau Bà đồng xem cô như người ơn, đối sử với cô như một người bạn trẻ, về phần vị thầy pháp kia vì quá sợ hãi mà quyết định trở về tiếp tục tu đạo không tự ý rỡ những loại bùa mà mình không biết.
Bùi Cẩm Chi đi đến trước cửa, chó trong nhà sủa um sùm, lúc này Bà đồng mới từ trong nhà chạy vội ra, trân tay bà còn cầm ba nén nhan hình như là đang xem bối cho ai đó. Khi bà trông thấy Bùi Cẩm Chi liền cười hớn hở, bà nói " Cẩm Chi, vào đi, chờ bà một chút, bà đang có khách "
Bùi Cẩm Chi gật đầu ừ một tiếng, sau đó mang theo hai túi trái cây vào nhà.
Bước vào nhà cô đặt trái cây lên bàn, quay đầu nhìn về phía trước cửa, khẽ thở dài lẩm bẩm " Là Âm duyên "
*****
Đôi lời của tác giả
Truyện sẽ ngày càng hấp dẫn nên mọi người hãy kiên nhẫn mà đọc tiếp đi ạ.