Có lẽ đã khao khát quá lâu, hoặc màn dạo đầu mệt mỏi đã xóa sạch sự căng thẳng của Khổng Tiếu, nên khi gã to lớn thực sự tiến vào cơ thể mình, cảm giác đầu tiên của Khổng Tiếu không phải là đau đớn.
Mà là thỏa mãn.
Đúng vậy, giống như mưa dầm thấm lâu, giống như một người đang cực kỳ đói khát cuối cùng cũng nếm được món ngon luôn trước mắt nhưng cảm giác sẽ không bao giờ chạm tới được vậy.
Vừa tiến vào, cảm giác trống rỗng không thể chịu nổi trong cơ thể lập tức ngừng kêu ầm ĩ, chỉ có cảm giác thỏa mãn tràn ngập, xông lên dọc sống lưng.
"Um....um!"
Hai người đồng thời thở ra.
Cuối cùng.....cũng vào rồi.
Đồ Lương và Khổng Tiếu đồng thời suy nghĩ như vậy, và giống như có linh cảm, hai người đối mắt nhìn nhau.
Lần đầu tiên Khổng Tiếu nhìn rõ ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt đen thẳm ấy.
Sự kìm nén và nhẫn nại vẫn tràn đầy trước đó đã bị một luồng sáng khác xua tan, lúc này chỉ có cảm xúc mạnh mẽ đang cuộn trào, lao thẳng vào cậu.
Khổng Tiếu không biết cảm xúc nóng bỏng đến từ đâu, nhưng cậu thích được nhìn người đàn ông chăm chú như thế, như thể ... như thể cậu đã bị người này nuốt chửng vậy.
“Em đau không?”
So với ánh mắt cực kỳ hung hãn, động tác công thành chiếm đất của người đàn ông dường như do dự rất nhiều. Khổng Tiếu có thể cảm thấy hiện tại cậu mới chỉ cắn một chút, con rồng hung tợn kia thực sự vẫn chưa tiến vào trong cơ thể mình.
Nhưng chỉ cần sự xâm nhập của đầu rồng đã khiến cậu cảm thấy rất rõ rồi.
“Ưʍ....vẫn tốt.”
Khổng Tiếu cắn môi dưới, ngập ngừng co thắt cơ vòng một chút, cơn đau như xé rách khiến cậu không cần nhìn cũng đã nhận ra sự có mặt của thứ khổng lồ đó, sự co rút đột ngột này khiến cặp mông nhỏ hơi run lên.
“Vậy, vậy anh tiếp tục nhé?”
Thực lòng mà nói, bây giờ Đồ Lương vẫn không đâm vào đến cùng đã đủ chứng minh khả năng chịu đựng của anh đã cao tới mức nào.
Nơi này của bé công nhỏ thật sự vừa chặt vừa mềm, khiến anh thật sự muốn đâm lút cán, hoàn toàn chiếm hữu người này.
Chỉ là anh vẫn cố gắng nhịn, sợ sẽ dọa đến bé công nhỏ.
Thứ của anh quả thực lớn hơn những người khác rất nhiều. Họ làm công cùng nhau, thường sẽ là một nhóm đàn ông thuê chung nhà, không thể tránh khỏi những lúc ở trần, Đồ Lương luôn bị anh em, bạn bè sống cùng nhà trêu chọc, họ đều nói khi không hoạt động đã dọa người như vậy, nếu cứng lên, sợ là người bình thường sẽ không chịu nổi mất.
Sướиɠ muốn lên trời, mà cũng đau muốn chết.
Mặc dù giọng nói của những người đó đầy ghen ghét, nhưng Đồ Lương cũng thực sự sợ sẽ làm tổn thương bé công nhỏ của mình.
Anh không dám phóng thích dã thú trong cơ thể, chỉ có thể kìm nén giữa kɧoáı ©ảʍ bị mυ'ŧ chặt ấy mà giữ lấy mô.ng cậu trai, nhìn xuống quan sát nơi hai người gắn kết.
Hậu huyệt phấn nộn đã mở rộng hết cỡ. Các nếp uốn vòng quanh thứ của anh, nụ hoa cũng đã chuyển thành màu đỏ tươi quyến rũ.
Cả đóa hoa đều bị sương mù bao phủ. không biết là do tự tràn ra hay là bị anh chạm vào, nhìn trong suốt như pha lê, lại run lên một cái vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Đồ Lương ngắm nhìn vẻ mĩ miều đó mà sững sờ.
Khổng Tiếu nhìn theo ánh mắt của anh và nhìn xuống, rồi khuôn mặt cậu “bùm” một tiếng đỏ bừng lên.
Tuy rằng ... cậu là một vị vua lý thuyết đã xem vô số phim, nhưng dù sao thực hành cũng chỉ là con số 0. Khi bị cảnh tượng da^ʍ mỹ như vậy áp dụng lên mình, cậu lập tức co quắp ngón chân lên vì xấu hổ.
“Anh, anh nhanh động đi! Đừng nhìn!”
Khổng Tiếu nhanh chóng đưa tay lên che mắt người đàn ông, đồng thời hoảng sợ đè mỗng xuống, phút chốc nuốt chửng thứ mới vào được vài phần.
"Ah!"
Đồ Lương lúc này đã không còn thời gian thưởng ngoạn
cảnh đẹp nữa.
Đóa hoa mềm mại chặt chẽ quấn chặt lấy cây thương chôn trong đó, bộ phận vẫn kẹt ở bên ngoài cũng không chịu thua kém, thúc giục thân thể anh tấn công vào sâu hơn.
Hai mắt Đồ Lương bị che lại, những giác quan khác trên cơ thể càng thêm sắc bén. Anh cảm thấy đóa hoa nhỏ đang bao bọc cây thương của mình dường như tràn đầy sức sống, nếp nhăn tuy bị đè phẳng nhưng lại như có thừa năng lượng, run rẩy co rút lại, như mong được tiếp thêm nước.
Và đôi chân đang vắt trên tay anh không ngừng cọ xát lên xuống như thúc giục anh nhanh lên, nhanh lên chút nữa.
Khi Đồ Lương nhận ra bé công nhỏ muốn anh hoàn toàn tiến vào, bất chấp đau đớn, thì anh không thể nhịn nổi nữa.
Hai chân thẳng tắp của Khổng Tiếu đặt lên vai anh, lòng
bàn tay dày rộng của Đồ Lương bẻ hai cánh mông vốn đã bị mở rộng, rồi dập vào thật mạnh.
"Á á a -------"
Gậy thịt thô dài cuối cùng cũng vùi vào trong lỗ hoa
mềm mại ngọt ngào.
Quấn riết lấy nhau.
Đèn trong phòng tắm sáng sủa, nền gạch trắng như ngưng tụ hai luồng hơi thở một nặng một nhẹ, đồng thời mọi thứ đều được chiếu sáng rõ ràng, không bị che khuất.
Đồ Lương trợn trắng mắt.
Không hề lạnh lẽo như nền đá hoa xung quanh, mà rất mềm dịu, chỉ khẽ chạm vào đã hơi hồng lên, giống như khối noãn ngọc. Mà khối ngọc bội quý giả này, nửa đời này anh chưa từng chạm qua, lúc này đang run rẩy nhấp nhô dưới mắt anh, màu hồng giống như thủy triều từ trong cơ thể toát ra, lan tràn trên làn da mịn màng.
Đồ Lương nhẹ nhàng đỡ lấy mông Khổng Tiếu.
Anh nặng nề đâm vào người cậu.
"A ... quá, sâu quá!"
Cơn đau nhói vì bị gã khổng lồ này tiến vào cuối cùng cũng ập đến, người đàn ông không còn ngập ngừng như khi dạo đầu nữa, anh hít thở mạnh rồi tiến vào nơi sâu nhất khiến Khổng Tiếu cảm thấy toàn bộ hành lang đều bị xuyên thủng, trường kiếm và cả chuôi kiếm đều bạo phát rồi dũng mãnh đâm vào cơ thể cậu, khiến cậu không nhịn nổi phải lùi về sau.
Khổng Tiếu vẫn nhớ bản thân đang ở đâu. Hơn nữa, đèn trong phòng tắm quá sáng, sáng đến mức cậu có thể nhìn rõ từng biểu cảm và cử động của người đàn ông trước mặt.
Những tưởng cậu sẽ va vào khung gương phía trước bồn rửa mặt, nhưng không ngờ cánh tay phía sau chặn lại khiến cả người cậu nhào vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông.
“Tiếu Tiếu.......Tiếu Tiếu......."
Hơi thở của Đồ Lương nóng như thiêu đốt, anh như đang ngơ ngác trong giấc mơ mang tên Khổng Tiếu, vừa động eo vừa thì thầm tên cậu, "Chặt quá ... ưm ... Tiếu Tiếu ... thoải mái quá ... "
Khổng Tiếu cắn môi, cơn đau âm ỉ vẫn đang tràn vào cơ thể, nhưng không thể phủ nhận thứ to lớn kia rất có vốn liếng, đường gân lồi lên cọ xát vào da thịt mềm mại mẫn cảm, ngứa ngáy khó chịu đến tê dại, kɧoáı ©ảʍ dần dần bùng lên trong cơ thể bất chấp cơn đau.
Đôi mắt trống rỗng của cậu rơi lên bờ vai và chiếc cổ vẫn đang căng chặt trước mặt mình.
Làn da màu đồng lấm tấm mồ hôi không phân rõ của ai, cơ bắp căng phồng trải khắp thân hình vĩ ngạn thu hết vào tầm mắt của Khổng Tiếu khiến cậu miệng đắng lưỡi khô.
Hơi thở của người đàn ông phả vào cổ cậu vừa nóng vừa ngứa, Khổng Tiếu nhìn cánh mũi của Đồ Lương đang phập phồng, khuôn mặt anh đỏ bừng khiến cậu cảm thấy khát khô.
Chẳng trách người xưa luôn nói, ân ái dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Quỷ nhỏ Khổng Tiếu say mê nghĩ.
Người đàn ông trước mắt khiến cậu cảm thấy như đau đớn tựa hồ cũng không phải không thể chịu đựng nổi.
Bờ mông nóng rẫy áp trên bệ đá lạnh lẽo, Khổng Tiếu ậm ừ rồi vòng tay qua cổ Đồ Lương, vùi đầu cắn lên cơ ngực cường tráng của người đàn ông.
"Ah!"
Đồ Lương gào lên một tiếng.
Khổng Tiêsu nghiến chặt cơ ngực trong miệng, sau đó buông lỏng răng và nhẹ nhàng nói.
“Anh sướиɠ rồi, nhưng em thì chưa!”
“Anh còn làm đau em nữa.......em cũng phải khiến anh
đau mới được!"