Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm

Chương 27

Hứa Thanh Phong lái xe đưa Hàm Tinh về nhà. Gần tới lúc xuống xe, Hứa Thanh Phong vẫn còn lưu luyến nắm tay cô vài phút. Cuối cùng vẫn là Hàm Tinh kiên quyết rút tay mình từ trong bàn tay ấm áp kia ra.

Về tới nhà, chuyện đầu tiên Hàm Tinh làm là nhào đến sô pha, giống như va phải một đám mây mềm mại, tâm trạng cũng giống như đang bước trên mây.

Hàm Tinh lấy điện thoại ra, nhìn thấy ngày mới nhớ sắp tới sinh nhật Hứa Thanh Phong.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng mở giao diện WeChat, tìm tên Hạ Mông Lan, gấp không chờ nổi mà nhắn tin cho cô ấy.

[Mông Lan, tớ đã nói chuyện rõ ràng với Hứa Thanh Phong rồi.]

Một lát sau, Hạ Mông Lan mới trả lời lại.

[Đại tiểu thư, chị cuối cùng cũng chịu rep tin nhắn em!]

[Thực xin lỗi...Lúc đó là bởi đầu óc quá hỗn loạn.]

[Vậy hai người nói gì đó? Kể đi!]

Khóe miệng Hàm Tinh không giấu được sự vui sướиɠ, càng nhếch càng cao: [Mông Lan, Hứa Thanh Phong thật sự không có vợ. Là tớ hiểu nhầm anh ấy, cô gái kia thật sự là em gái của anh ấy.]

[Cậu có chắc không? Không phải là anh ta tự nói với cậu đấy chứ? Hay là tìm bừa một tấm ảnh để lừa gạt cậu? Có thể anh ta là một chuyên gia lừa đảo cũng nên.]

[Không đâu, tớ đã gặp em gái anh ấy rồi. Hôm nay bọn tớ đã cùng nhau ăn cơm, chồng của em gái anh ấy cũng tới.]

Đối phương đột nhiên im lặng một lúc lâu.

Hàm Tinh hoang mang: [Cậu sao thế?]

Hạ Mông Lan trả lời, [Không có gì. Chỉ cần cậu không bị lừa là được. Vậy hiện tại cậu nghĩ sao? Lần trước xem biểu hiện của Hứa Thanh Phong, quan tâm đến cậu như vậy, nhất định là còn thích cậu.]

Nhắc tới việc này, Hàm Tinh không tự chủ được mím môi, lại nghĩ đến cảnh tượng ái muội vừa rồi, còn có nụ hôn chuồn chuồn nước kia.

[Anh ấy nói muốn quay lại với tớ.]

[Quả nhiên. Ngay từ đầu tớ đã biết anh ta có ý khác, vậy cậu đồng ý chưa?]

[Tạm thời thì chưa, nhưng mà tớ cũng chỉ đang thử anh ấy thôi. Hơn nữa, anh ấy nói anh ấy vì tớ nên mới tới công ty tớ làm tổng biên tập...]

[Thật á? Kế hoạch này cũng đủ sớm đấy! Không nhìn ra lòng dạ anh ta lại thâm sâu như vậy. Sao đột nhiên tớ cảm thấy cậu sắp bị anh ta ăn sạch sẽ nhỉ? Hàm Tinh, cậu nhất định phải giữ giá, không thể anh ta vừa ngỏ lời cậu đã ngay lập tức đồng ý! Nếu là tớ, tớ nhất định sẽ chưa đồng ý ngay đâu, dù sao năm đó anh ta cũng đi dứt khoát như vậy.]

[Nhưng mà năm đó anh ấy đi cũng là vì tương lai của bọn tớ...]

[Tương lai? Nếu anh ta bỏ mạng ở đó thì hai người còn có tương lai không? Với cả anh ta còn bắt cậu chờ nhiều năm như vậy. Anh ta dựa vào cái gì mà làm cậu tiêu tốn bao nhiêu năm thanh xuân như thế chứ! Nhỡ đâu cậu chờ lâu như vậy cuối cùng nhận lại sự tuyệt vọng, anh ta đã từng nghĩ đến cảm nhận của cậu chưa?]

Hàm Tinh không trả lời, sự vui sướиɠ vừa rồi trong nháy mắt bị hòa tan không ít.

Hạ Mông Lan hình như cũng nhận ra điều đó, vội vàng nhắn tiếp: [Nhưng tớ cũng không bảo không cho hai người các cậu ở bên nhau mà. Tớ cũng nhìn ra được, mấy năm qua cậu căn bản chưa từng quên anh ta. Hứa Thanh Phong này, năm đó đúng là có làm sai, nhưng tính tình quả thật không có vấn đề gì. Mấy năm đại học có thể đối xử với cậu ôn nhu dịu dàng như vậy, chỉ cần cho anh ta nếm chút mùi vị đau khổ là được rồi. Nếu không thì chẳng công bằng gì cả!]

Hàm Tinh cười cười, [Tớ biết rồi, cậu cũng là vì muốn tốt cho tớ.]

[Dù sao đến lúc đó có vấn đề gì cậu cũng có thể tìm tớ. Với cả chắc là cậu không tớ công ty của tớ nữa rồi, mai tớ phải báo cáo lại với tổng giám đốc.]

[Xin lỗi cậu nhé, phiền cậu vì tớ mà nhọc lòng như vậy.]

[Có gì đâu mà! Ai bảo cậu là bạn tốt của tớ chứ! Không phiền gì đâu nha, nếu tới lúc đó hai người thành đôi thì mời tớ một bữa cơm là được.]

[Được, nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa lớn!]

Hàm Tinh lại buôn chuyện với Hạ Mông Lan thêm một lúc nữa. Trong lúc đó thì có một tin nhắn gửi đến, Hàm Tinh nhìn qua, là Hứa Thanh Phong gửi đến: [Anh về đến nhà rồi.]

Hàm Tinh nghĩ nghĩ: [Ừm, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.]

Đối phương rất nhanh đã trả lời: [Chỉ ngủ ngon thôi sao?]

[Không thì sao?]

[À...]

Hứa Thanh Phong gửi đến nhãn dán một chú thỏ đáng thương.

Hàm Tinh nhìn nó, khóe miệng cong lên.

Chỉ một lát sau, Hứa Thanh Phong đã gửi tiếp một nhãn dán chúc ngủ ngon, viết thêm câu [Ngày mai lại gặp nhé!]

[Ừ.]

Có lẽ là do Hàm Tinh quá kiệm lời, Hứa Thanh Phong có chút không cam lòng, mười mấy giây sau anh lại gửi tới một tin: [Hàm Tinh.]

Hàm Tinh đang nói chuyện với Hạ Mông Lan thì giao diện tin nhắn lại nhảy ra: [Sao thế?]

[Anh thích em.]

Hàm Tinh đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng: [Tôi biết rồi.]

[Mỗi ngày anh đều thổ lộ với em thì có được thêm điểm không?]

Lúc này Hàm Tinh mới nhớ tới chuyện kỳ thực tập vừa rồi nói với Hứa Thanh Phong ở ven đường. Mới đầu cô chỉ nói giỡn thôi, nhưng không ngờ đối phương lại ghi nhớ trong lòng, lại còn nghiêm túc như vậy.

[Để sau rồi tính đi.]

[Vậy phải được bao nhiêu điểm thì mới được chuyển thành chính thức đây bà chủ Hàm Tinh?]

Bà chủ ư?

Hàm Tinh không nhịn được cười, rõ ràng Hứa Thanh Phong mới là cấp trên của cô.

[Trước tiên là một trăm điểm đi.]

[Vậy biểu hiện vừa rồi của anh được bao nhiêu điểm thế?]

[Chắc là...hai điểm?]

[Ít vậy sao? Đây là áp bức bóc lột còn gì nữa.]

Hứa Thanh Phong lại gửi đến một nhãn dán "sầu đời".

Nụ cười trên mặt Hàm Tinh càng ngày càng lớn, [Tôi là bà chủ, mọi chuyện do tôi quyết định. Nếu anh không hài lòng thì có thể đi tìm bà chủ khác.]

[Vậy không được, anh chỉ làm nhân viên của em.]

Hàm Tinh ở bên này cười đến vui vẻ, bỗng nhiên nhớ tới chưa cô còn chưa trả lời tin nhắn của Hạ Mông Lan. Quay lại giao diện, quả nhiên thấy tin nhắn Hạ Mông Lan gửi đã từ hai ba phút trước, còn hỏi cô đi đâu thế.

Cô nhanh chóng trả lời, [Không đi đâu cả, vừa rồi trả lời tin nhắn của Hứa Thanh Phong.]

Hạ Mông Lan gửi đến một nhãn dán "khinh bỉ", [Tớ còn đang tự hỏi sao tự dưng cậu lại không nói nữa. Hóa ra là đi tìm bạn trai, aigoo, thấy sắc là quên bạn ngay đấy!]

[Đâu có, cậu cũng rất quan trọng mà!]

[Được được, tớ biết rồi. Thôi, tớ không định ăn cơm chó của hai người đâu. Cậu vẫn nên đi tìm Hứa Thanh Phong tám chuyện đi, tớ đi tắm đây.]

Hạ Mông Lan nói xong, đúng là không gửi tin nhắn tới nữa.

Hàm Tinh quay trở lại giao diện cuộc trò chuyện với Hứa Thanh Phong. Thấy đối phương đã gửi đến vài tin nhắn, thậm chí còn gửi cho cô một cái bảng, trên đó ghi +2.

[Có cần kỹ càng như vậy không?]

[Có chứ! Tất cả vì được lên chính thức!]

Hàm Tinh dở khóc dở cười, [Được được, tôi biết rồi. Nhân viên Hứa, ngủ ngon.]

Hàm Tinh tắt điện thoại, hai bàn tay vân vê trên đầu gối. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nụ cười trên môi không thể che dấu được.

Một đêm ngon giấc. Hôm nay Hàm Tinh thức dậy sớm, nghĩ đến cảnh sẽ gặp Hứa Thanh Phong ở công ty, trong lòng không tránh khỏi có chút xúc động. Dù sao quan hệ giữa hai người cũng đã thay đổi, giống như là đang thả thính trước khi yêu, làm tim cô rung rinh.

Thế nhưng vừa đến công ty, còn chưa gặp Hứa Thanh Phong đã đυ.ng phải Trương Duy Hiếu ở ngay cửa.

Có chút xấu hổ.

Trương Duy Hiếu nhỏ giọng nói, "Chị Hàm Tinh, buổi sáng tốt lành ạ"

"Buổi sáng tốt lành."

Hàm Tinh đi đến chỗ ngồi của mình. Khi nhìn thấy Lưu Tịnh Thiện mới nhớ ra cảnh Hứa Thanh Phong kéo tay cô đi đã bị Lưu Tịnh Thiện nhìn thấy.

Cô biết tình cảm của Lưu Tịnh Thiện đối với Hứa Thanh Phong, tâm trạng cô ấy hiện giờ chắc hẳn là rất tệ, "Tịnh Thiện?"

Giọng Hàm Tinh cực kỳ ôn nhu, mặc dù giọng có chút nhỏ nhưng chắc chắn đối phương vẫn có thể nghe được.

Nhưng Lưu Tịnh Thiện hoàn toàn không trả lời, thậm chí còn đeo tai nghe lên tiếp tục ngồi trên ghế lướt điện thoại.

Hàm Tinh nhìn xuống mặt bàn, tình cờ nhìn thấy bản báo cáo hôm qua Lưu Tịnh Thiện viết, "Hôm qua không phải em hỏi chị báo cáo tranh luận viết như thế nào sao? Bây giờ chị cũng rảnh, có thể hướng dẫn em kỹ một chút, Tịnh Thiện?"

Có vẻ như Lưu Tịnh Thiện bị gọi tên mãi nên thấy phiền, bỏ tai nghe ra quay đầu lại nhìn cô, "Đừng có giả mù sa mưa trước mặt tôi, chỉ làm tôi cảm thấy kinh tởm hơn thôi!"

"Tịnh Thiện, hôm qua..."

"Hôm qua? Chị còn không biết xấu hổ mà nhắc đến chuyện ngày hôm qua với tôi?" Mặt Lưu Tịnh Thiện tràn đầy sự không cam lòng, đáy mắt còn có một chút ghen tỵ, "Rõ ràng chị biết cảm giác tôi dành cho tổng biên tập Hứa là gì. Thế mà chị còn ở sau lưng tôi làm mấy chuyện như thế này. Trong khoảng thời gian gần đây chị vẫn luôn xem tôi là một con hề đúng không? Chơi rất vui có đúng không?"

"Chị không có. Trước đó chị không hề nghĩ như vậy, chị vẫn luôn cho rằng tổng biên tập Hứa là người đã có gia đình."

"Đã có gia đình? Chị lại muốn nói dối tôi đấy à? Con người chị thực sự khiến tôi quá ghê tởm!" Lưu Tịnh Thiệp quay ngoắt mặt đi, đeo tai nghe lên. Hàm Tinh có giải thích gì đi chăng nữa, cô ta cũng không thèm nghe.

Hàm Tinh yên lặng về chỗ của mình, trong lòng vẫn có một chút áy náy.

Sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, Hàm Tinh giao cho Lưu Tịnh Thiện mấy nhiệm vụ nhẹ nhàng, nhưng Lưu Tịnh Thiện không nói lời nào liền ném tài liệu vào một góc, hiển nhiên là không muốn làm.

Lý Mai Lệ ngồi một bên không hiểu có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, đưa mắt ra hiệu với Hàm Tinh.

Hàm Tinh chỉ lắc đầu, cuối cùng nói, "Nếu em không thích làm việc với chị thì chị sẽ nhờ tiền bối khác hướng dẫn em."

Lý Mai Lệ khuyên nhủ, "Sao thế Tịnh Thiện? Hàm Tinh là một người rất cẩn thận tỉ mỉ. Nếu cô ấy không làm em vừa lòng, chị nghĩ chắc cả cái công ty này chẳng có ai có thể làm cho em vừa lòng."

Lưu Tịnh Thiện liếc xéo Hàm Tinh một cái, tức đến mức bật cười, "Chị Mai Lệ, hay là chị hỏi Hàm Tinh xem trước đó cô ta đã ngấm ngầm làm chuyện gì trước đi. Bây giờ còn ở đây giả bộ đáng thương tranh thủ lấy lòng mọi người, làm như người sai là tôi vậy."

"Hàm Tinh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không phải hôm qua vẫn còn bình thường sao?"

Hàm Tinh mở miệng, nhất thời không biết phải giải thích từ đâu.

Đúng lúc cô định nói thì nhìn thấy Hứa Thanh Phong từ xa đang bước lại.

"Tịnh Thiện, cô tới văn phòng tôi một chuyến." Hứa Thanh Phong gọi Lưu Tịnh Thiện đi.

Vẻ mặt Lý Mai Lệ nghi hoặc nhìn theo hướng hai người rời đi, sau đó lại nhìn về phía Hàm Tinh, "Con bé sao thế nhỉ? Hồi trước mỗi lần tổng biên tập Hứa gọi con bé không phải nó đều rất vui vẻ sao? Sao tự dưng hôm nay mặt sầm sì vậy? Công việc cũng chả thèm làm, lại còn mặt sưng mày sỉa với em. Nếu không phải đó là em gái của sếp mình thì chị đã vote loại nó từ lâu rồi!"

Hàm Tinh chỉ thở dài, "Em cũng có một phần trách nghiệm..."

*****

Hứa Thanh Phong dẫn theo Lưu Tịnh Thiện đi đến văn phòng Lưu Khải.

Lưu Khải ngồi trên ghế, vừa thấy hai người bọn họ bước vào, sắc mặt hơi rầu rĩ một chút.

"Thanh Phong, ngồi đi!" Lưu Khải nói. Sau đó ra hiệu cho Lưu Tịnh Thiện ngồi xuống cạnh anh ấy, "Hôm nay gọi em tới đây thật ra là muốn hỏi một chút chuyện riêng."

Vẻ mặt Lưu Khải cực kỳ khó xử, nhưng lại không thể chịu nổi sự mè nheo của Lưu Tịnh Thiện.

Hứa Thanh Phong lãnh đạm ngồi đó, "Tiền bối, anh cứ hỏi tự nhiên."

Lưu Khải do dự một lúc lâu mới mở miệng hỏi, "Bây giờ em...có đang có bạn gái không? Ừm, em không nhất định phải trả lời đâu. Chẳng qua em gái anh cũng đến tuổi rồi, mẹ anh muốn anh giúp con bé tìm đối tượng, em thấy thế nào?"

"Tiền bối, Tịnh Thiện rất tốt, nhưng bọn em không hợp nhau đâu ạ."

Lời vừa dứt, Lưu Tịnh Thiện cắn môi, sắc mặt lập tức sầm sì.

Bả vai Lưu Khải bị Lưu Tịnh Thiện véo đau, nhưng không tiện kêu ra tiếng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

"Nói như vậy là em đã có bạn gái rồi sao?"

Hứa Thanh Phong gật đầu, "Xem như thế ạ. Tịnh Thiện còn trẻ như vậy, em ấy nhất định sẽ gặp người thích hợp hơn em."

"Nhưng mà em không thích người khác!" Lưu Tịnh Thiện đứng ngồi không yên, đứng bật dậy, "Anh Thanh Phong, anh nói đi, người anh thích có phải Hàm Tinh hay không?"

Hứa Thanh Phong nhíu mày nói, "Tôi hi vọng cô đừng nói chuyện này ra ngoài."

Sắc mặt Lưu Tịnh Thiện từ tức giận chuyển dần sang kinh ngạc, cực kỳ không cam lòng, "Tại sao không phải là em? Em trẻ hơn cô ta, còn xinh đẹp hơn nữa!"

Mày Hứa Thanh Phong càng nhíu chặt hơn, "Tôi vẫn luôn xem cô là em gái, hy vọng lần sau cô sẽ không nói ra mấy lời thế này nữa."

Mắt thấy Lưu Tịnh Thiện vẫn còn muốn nói thêm gì đó, Lưu Khải vội vàng ngắt lời, "Được rồi, Tịnh Thiện."

Giọng Lưu Khải mềm xuống, "Thanh Phong, xin lỗi nhé! Chuyện của em và Hàm Tinh, nếu hai người không muốn công khai thì anh sẽ giúp hai người giữ bí mật. Em về trước đi."

Hứa Thanh Phong gật đầu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Lưu Tịnh Thiện lại chạy đến ngăn anh lại, "Anh Thanh Phong, em thật sự không có cơ hội sao?"

- Hết chương 27 -