Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi

Chương 19: Đêm thứ hai

Chuyển ngữ: diuisca

Chỉnh sửa: andrea

Trại đông lớp Mười một năm đó kéo dài tới mười lăm ngày, sau khi báo danh phân phòng xong thì đám học bá bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tiến hành huấn luyện điên cuồng, chiều thì đi tham quan danh lam thắng cảnh.

Trì Phi Điềm vất vả theo Tống Quy Phàm đến đây, vốn tưởng sẽ có thể âu yếm, ngờ đâu mới gần gũi được một tí thì ngày đầu tiên đã xảy ra ra cái chuyện xấu hổ như vậy, thật là mất hết mặt mũi, cả ngày đó cả hai chẳng nói gì với nhau, cứ mở miệng là run rẩy nói lắp.

Cảnh tượng như sau.

Tống Quy Phàm mua đồ ăn sáng về ngồi xuống bàn ăn cơm, Trì Phi Điềm liếc hắn một cái, nhanh chóng nhét mấy cái bánh bao vào miệng, sau đó chuồn mất.

“…” Tống Quy Phàm hạn hán lời ba giây.

Tống Quy Phàm ăn xong thì về phòng dọn đồ đạc, túi của Trì Phi Điềm đã xếp xong, đôi chân nhanh nhảu biến mất sau cầu thang, tiếng vang bạch bạch bạch nghe có vẻ vô cùng khoan khoái.

“…” Tống Quy Phàm bốc hơi lời năm giây.

Không dưng hai người lâm vào bầu không khí rất quỷ dị…

Sáng nay, đoàn gồm mười lăm người đi tham quan nơi rừng núi, Trì Phi Điềm lên xe buýt sớm để chiếm chỗ ngồi, ngờ đâu mãi mà Tống Quy Phàm chưa tới, chỗ bên cạnh bị một nữ sinh có giọng nói dễ nghe cướp mất. Lúc Tống Quy Phàm lên xe, nhìn về phía sau không chớp mắt, lướt qua Trì Phi Điềm như không trông thấy anh.

Trì Phi Điềm rất ấm ức, giữ hay không giữ thì cũng giống nhau thôi, dẫu gì Tống Quy Phàm cũng không thèm ngồi gần anh!

Xe chạy băng băng trên con đường khúc khuỷu, lực chú ý của Trì Phi Điềm dần bị chuyển đi, họ dậy rất sớm, vào mùa đông thì lúc này rất dễ ngắm được cảnh mặt trời mọc, cả một vòm trời màu cam, sương mù mỏng lãng đãng khuất sau đỉnh núi, có thể thấy được khuôn mặt của Tống Quy Phàm ngồi sau lưng qua cửa sổ xe, hắn hình như đang ngủ, lông mi rất dài.

Trì Phi Điềm ngứa ngáy, nhịn không được đưa tay sờ soạng trên cửa kính.

Tống Quy Phàm bỗng dưng mở to mắt.

Làm Trì Phi Điềm suýt nữa sợ thành bệnh tim luôn, nhanh chóng nghiêng đầu, nuốt nước bọt cái ực.

Cô gái ngồi bên cạnh lôi ra một chai coca, xoay hai cái vẫn vặn không ra, nhìn quanh một vòng, cô không biết Trì Phi Điềm, nhưng cô và Tống Quy Phàm đã từng học chung lớp bồi dưỡng, vì thế bèn đưa chai coca về phía sau, nhỏ giọng nói: “Bạn học Tống, giúp tớ chút được không.”

Tống Quy Phàm dường như không nghe thấy, vẫn nhắm mắt ngủ.

Cô gái hơi lúng túng đem chai về.

“Để tớ.” Trì Phi Điềm coi việc giúp người làm niềm vui nhận lấy cái chai, lôi kéo làm quen để nghe ngóng thông tin: “Cậu lớp nào vậy, từng học lớp bồi dưỡng hả?”

“Đúng vậy, trước đây tớ và Tống Quy Phàm học cùng lớp, nghỉ hè thì học chung toán nâng cao.” Cô gái ngượng ngùng cười cười.

Trì Phi Điềm hơi ghen ghét, sớm biết thế thì anh cũng lo học cho tốt rồi, anh đang định mở nắp chai coca ra thì…

Tống Quy Phàm ngồi phía sau bỗng nhiên “chậm rãi” mà “tỉnh dậy”, lườm cô gái kia một cái, một tay cướp lấy chai coca trong tay Trì Phi Điềm, vặn cái “pặc”.

“Không cần cảm ơn.” Tống Quy Phàm đứng lên, cánh tay dài lướt qua bên tai Trì Phi Điềm, đặt chai coca lên chiếc bàn trước mặt cô gái, vang “cạch” một tiếng.

Trì Phi Điềm nóng cả tai: “… …” Tên ngáo này lại dám xum xoe bọn con gái cơ đấy! Lại còn dám làm ở trước mặt anh nữa chớ! Thật là không biết xấu hổ!! QAQ

Lần tham quan này hai người một tổ, hai hôm nay Trì Phi Điềm cũng đã quen biết được một vài người, có một cô bạn nhiệt tình mời anh chung tổ. Trì Phi Điềm quy kết nguyên nhân là do vóc dáng mình cao lớn mạnh mẽ, nhìn là biết người có sức chèo thuyền.

Trì Phi Điềm hàn huyên vài câu với mấy người bạn, cười cười cong cánh tay lên, hệt như Popeye, làm cho mấy nữ sinh che miệng cười to liên tục.

(1) Popeye: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Popeye

Tống Quy Phàm đứng phía sau anh, lặng lẽ cởi hết mấy miếng đệm bảo vệ trên đầu gối ra…

Trì Phi Điềm đang thầm nghe ngóng thời gian báo danh học thêm của Tống Quy Phàm từ mấy nữ sinh lớp bồi dưỡng, còn chưa nói hết câu thì bỗng dưng vai bị đè xuống.

“Tiểu Trì, mặc áo bảo vệ chưa kỹ này.” Tống Quy Phạm kéo anh qua bên đó, tháo chốt khóa chỗ bụng ra và gắn lại lần nữa.

“Đệm đầu gối cũng chưa chặt luôn.” Tống Quy Phàm ngồi xổm xuống, buộc chặt lại miếng bảo vệ đầu gối cho anh lần nữa.

Trì Phi Điềm ngoan ngoãn nghe lời, tỏ vẻ hoa khôi giảng đường là nhất, hoa khôi giảng đường nói cái gì thì chính là cái đó.

Thấy anh không nói lời nào, Tống Quy Phàm bèn đứng lên, sửa lại mũ bảo hiểm cho anh, cài chốt khóa lại, lạnh lùng độc miệng: “Không biết an toàn là số một sao, ngu muốn chết.”

Trì Phi Điềm xoa cằm khóc không ra nước mắt, quay người lại thì mấy cô gái mời anh đều đã không đợi được mà rời đi, chỉ còn lại mỗi Tống Quy Phàm… Hế, đây không phải cơ hội cho anh dễ dàng được chung tổ với Tống Quy Phàm sao? Trì Phi Điềm nhận ra điều này, mắt lập tức sáng lên, tinh thần sảng khoái, vui vẻ như lên trời.

“Còn mỗi hai chúng ta thôi, cậu đành phải chung tổ với tớ rồi.” Giọng điệu Trì Phi Điềm bi thương, nhưng lại không che giấu được chút hả hê, “Mau nào mau nào đến phiên bọn mình rồi.” Anh đẩy vai Tống Quy Phàm, còn cố ý nhéo hai cái, lau sạch mồ hôi tay.

Tống Quy Phàm bất động tại chỗ, nghiêm mặt không nói một lời.

“?” Trì Phi Điềm hỏi: “Chưa chuẩn bị xong sao?” Anh khom lưng xuống, cẩn thận kiểm tra lại miếng đệm bảo vệ đầu gối của Tống Quy Phàm.

“Chạy đi mắng tớ mà miếng bảo vệ còn chưa thèm đeo luôn.” Trì Phi Điềm cười rộ lên, cúi mặt về phía trước, má gần như áp lên đùi Tống Quy Phàm, nghiêm túc buộc đệm đầu gối lại cho hắn.

Không hiểu sao ánh mắt Tống Quy Phàm mềm mại hẳn, “đành hạ mình” chèo thuyền cùng anh.

Cuộc tham quan dài mấy cây số đã giúp Trì Phi Điềm giảm bớt tâm trạng lúng túng.

# dựa vào mặt dày thắng hết người trong thiên hạ #

Hai người chèo đến một khu nước bình lặng, Trì Phi Điềm lấy điện thoại ra, tâm cơ khó lường chụp quanh bốn phía, không ngờ rằng (lập mưu đã lâu) chụp trúng Tống Quy Phàm.

Cả người Tống Quy Phàm ướt đẫm, có thấy thấy mái tóc ngang trán ướt sũng thấp thoáng sau mũ bảo hiểm, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn… Đậu xanh rau má, tiếc rằng giờ là mùa đông, phải mặc quần áo không thấm nước, nếu mà là mùa hè, có khi đã thấy được dáng vẻ ướŧ áŧ của Tống Quy Phàm rồi. “Xinh” như bông hoa nhỏ luôn!

Trì Phi Điềm nắn tay thở dài.

Phong cảnh vùng này rất đẹp, dòng nước chảy xiết từ trên cao xuống, tạo nên làn sóng trắng xóa, Trì Phi Điềm giơ máy ra dòng thác phía sau, giơ tay chữ V, cười sáng lạn, tự chụp “tách” một bức.

Tâm trạng lúng túng của Trì Phi Điềm vừa biến mất lại hóa thành một tên mặt dày, lúc lên xe cứ liên tục quấy rầy ép bạn học ngồi cạnh Tống Quy Phàm đi chỗ khác, thầm chà chà xát xát giả bộ ngủ thϊếp đi để tựa lên vai Tống Quy Phàm.

“Vẫn say xe à?”

“Say xe chữa không hết đâu, ngồi xe lửa mà say xe thì ngồi xe buýt cũng say xe đó!” Trì Phi Điềm lẽ thẳng khí hùng nói.

“Ồ.” Tống Quy Phàm thản nhiên: “Hình như trên đường lên núi cậu không say xe.”

Trì Phi Điềm: “… …”

Trì Phi Điềm mặt dày chọt chọt, cuống quít viện cớ: “Đó là do trên đường lên núi có một bạn gái xinh xắn ngồi cạnh tớ.”

“…” Tống Quy Phàm xoay đầu qua chỗ khác, không thèm quan tâm anh.

Tâm tư hoa khôi giảng đường thật là khó đoán! Trì Phi Điềm đeo bịt mắt vào, hơi nghiêng đầu sang một bên, khẽ ngã xuống người Tống Quy Phàm.

# Tống Quy Phàm không đẩy anh ra #!

Đây đúng là một bước tiến trọng đại! Bước-tiến!

Sau khi về khách sạn, chiếc chăn bị dơ được giặt sạch vẫn còn phất phơ trên ban công đã được phục vụ hong khô.

Nhân lúc Tống Quy Phàm đi tắm không để ý, Trì Phi Điềm nhanh nhẹn hất một cốc nước lên chăn…

# không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội #

Tống Quy Phàm vừa gội đầu xong đi ra đã thấy một màn như vậy, Trì Phi Điềm tựa như một bé chồn nhỏ, lén la lén lút cầm một cốc nước, giội hết lên chăn, sau đó sờ sờ, cảm thấy chưa đủ ướt thì phải…

Trì Phi Điềm đi vào từ ban công, Tống Quy Phàm nhanh chân nhảy vào nhà vệ sinh.

Khi Tống Quy Phàm thò đầu ra lần nữa thì thấy Trì Phi Điềm cầm bình đun nước đi tới ban công, “ào” một phát xối hết lên chăn…

Chiếc chăn hoàn toàn ướt đẫm!

Tống Quy Phàm lặng lẽ quay lại nhà vệ sinh, chờ thêm mười giây nữa để cho tội phạm có đủ thời gian xử lý bằng chứng phạm tội.

Học bá đến trại đông đều mang theo một chồng sách vở dày cộm, chỉ riêng mình Trì Phi Điềm, học tra vẫn hoàn học tra, ôm theo mỗi máy chơi game và đĩa trò chơi, anh đặt máy chơi game lên tủ TV của khách sạn và gọi Tống Quy Phàm tới chơi.

Tống Quy Phàm mặc áo ngủ màu vàng nhạt, tắm rửa xong cả người đều có mùi thơm ngào ngạt, đúng là giờ giờ phút phút đều khiến người ta muốn chảy máu mũi, Trì Phi Điềm phải cố nén lại xúc động muốn sơ múi.

# Cái gì gọi là nghẹn khuất? Chính là có thịt mà không thể ăn! #

Tống Quy Phàm bị anh nhõng nhẽo quấy rầy như thế thì hết cách, đành phải bỏ công thức toán học trong tay ra, ngồi xuống cạnh Trì Phi Điềm, nhìn màn hình: “Đây là cái gì?”

“Game đấy!” Trì phi Điềm vô cùng hào hứng giới thiệu cho Tống Quy Phàm.

Đầu năm nay máy trò chơi rất thịnh hành, học bá như Tống Quy Phàm chắc chắn không có thời gian chơi cái này, Trì Phi Điềm vì muốn khoe trước mặt hắn, trước khi đến còn cố ý mua thêm vài cái đĩa chơi được hai người.

Đại chiến xe tăng đôi! Hai người chơi đùa với nhau, kề vai sát cánh nhất định sẽ xúc tiến được “tình hữu nghị”.

“Là thế này, cậu và tớ cùng một phe, phải đánh chết hết toàn bộ địch của đối phương, không những thế còn phải bảo vệ Đại Bàng nữa…” Trì Phi Điềm tâm viên ý mã giải thích cách chơi.

Tống Quy Phàm nhíu mày: “Cái tường thành hình vuông ấy là Đại Bàng ư? Tại sao phải bảo vệ nó chứ?”

Trì Phi Điềm: “… Bởi nếu Đại Bàng bị phá thì cũng game over luôn.”

“Để tôi thử.” Tống Quy Phàm không cảm xúc thao tác phím điều khiển, thay đổi hướng họng pháo, nhắm ngay Đại Bàng nhà mình…

“Bùm!” Đại Bàng bị Tam Thương đánh chết.

Trò chơi kết thúc.

Tống Quy Phàm gật gật đầu: “Quy tắc đúng là như cậu nói, tôi hiểu rồi.”

Trì Phi Điềm khóc không ra nước mắt, thế giới của bọn học bá thật không nói lý mà.

Hai người nhanh chóng lên cấp, trực tiếp tới cửa ải khó nhất, Tống Quy Phàm đúng là học bá, rõ ràng đang chơi game mà vẫn có thể tính toán chính xác con đường ngắn nhất, còn đặt tên cho chiến thuật đó là “tiết kiệm xăng dầu cho xe tăng”.

Đối với chuyện này, học tra như Trì Phi Điềm không thể nào giải thích được, chỉ có thể bất lực phun tào.

(2) phun tào: chỉ độc mồm, thích lải nhải, nói năng khiến người ta phải khó chịu

Đến cửa thứ mười chín, Trì Phi Điềm bất ngờ bị địch đánh chết, Tống Quy Phàm có chút không vui, nhích người lên, nheo mắt sục sôi ý chí, nhanh chóng dọn dẹp sạch số kẻ địch còn lại.

Đến cửa thứ một trăm, Trì Phi Điềm vừa nhấn nút play thì…

“Đừng cử động.” Tống Quy Phàm đột nhiên nói, tiếp đó đánh bật lại tường rào xung quanh Đại Bàng, nghiêm túc bảo: “Cậu đi vào, trốn cho kỹ, nhớ đuổi Đại Bàng ra đây.”

Trì Phi Điềm: “… …”

Lúc gần đi ngủ, Trì Phi Điềm tội nghiệp xát xát tay ở ngoài ban công, “Cái chăn của tớ chưa khô nè…” Bóp một cái, nước chảy rào rào từ chăn xuống, đúng là không thể đắp được.

# có lẽ nên có ai đó tặng cho anh giải thưởng Oscar về diễn xuất #

Tống Quy Phàm liếc nhìn anh, nhai táo không thèm để ý, nằm dài trên giường lôi cuốn sổ màu đen và một cây viết ra.

“Cậu viết gì vậy?” Trì Phi Điềm lần mò qua chỗ hắn, len lén liếc nhìn cuốn sổ, sổ rất dày, thoạt nhìn dùng đã lâu rồi.

Tống Quy Phàm xoay qua chỗ khác, không cho anh nhìn thấy.

“Học bá!” Trì Phi Điềm nổi giận nhào tới: “Có đồ tốt thì phải chia sẻ chứ!”

Tống Quy Phàm: “A!”

# nhật ký hoa khôi giảng đường #

Ngày 9 tháng 1 năm 2006 hôm thứ hai ở trại đông

Tiểu Trì chẳng rõ thế nào mà sáng nay cứ thấy tôi là bèn bỏ chạy, không hiểu lý do.

Trên xe lại ngồi nói nói cười cười với một nữ sinh.

Tôi tính sau khi lên thuyền sẽ đánh em ấy một trận… Nói giỡn đấy:-d.

Tôi đã đổ nước lên tấm chăn, em ấy lại đổ thêm lần nữa, tôi đoán ba ngày tới sẽ không thể dùng được rồi.

Lại phải chen chúc trên một cái giường, hầy, phiền thật đấy.

Em ấy hỏi nhiều thật, ban nãy cứ hỏi tôi đang viết cái gì, không thể để cho em ấy phát hiện tôi đang viết nhật ký được, em ấy #&**&$%#*