Thời gian đã tiến vào mùa hạ, cái đêm hè này, mưa to gió lớn, sâm sét ầm ầm.
Ngụy Sâm từ trên giường chấn kinh ngồi bật dậ, trên mặt, thân thể tất cả đều thấm đẫm mồ hôi, những ký ức hỗn độn trong đầu cuối cùng dừng lại ở hình ảnh của một người, mặt đầy huyết nhục, ánh mắt vô thần, khóe miệng lại mang ý cười nhàn nhạt.
Này rõ ràng là một khuôn mặt hết sức khủng bố, chính là Ngụy Sâm lại không có bất cứ cảm giác sợ hãi nào, chỉ cảm thấy nơi trái tim lại râm ran truyền đến một trận đau nhói, làm cả người người không khỏi cuộn tròn mình lại, như cũ lại vô pháp chống cự cổ đau đớn kia.
"Trần Lê....." Ngụy Sâm lẩm bẩm tên người kia trong miệng, cổ đau đớn trong lòng lại kịch liệt hơn, cũng là cái nổi đau đớn này nói cho hắn biết, Ngụy Sâm hắn còn sống, không phải là cái thân thể lạnh băng nằm ở giường bệnh một chút ý thức cũng không có.
Có lẽ oán niệm trong lòng hắn quá mức mãnh liệt, lại có lẽ do ông trời thương hại hoàn cành của hắn, làm hắn sống lại vào thời điểm của 5 năm trước, lúc nay, Ngụy Sâm hắn vẫn chưa cùng Trần Lê kết hôn, đối với cuộc đời của cậu mà nói, hết thảy còn chưa đến thời điểm thay đổi.
Thời điểm nửa đêm, mưa gió rốt cuộc ngừng, Ngụy Sâm lại trằn trọc, rốt cuộc vẫn là không ngủ được, đơn giản từ trên giường bì dậy, đèn cũng không bật, làm chính mình hòa vào bóng tối, ký ức 5 năm sau một lần nữa tái hiện, liền tính da tróc thịt bong, mình đầy thương tích hắn cũng không hối hận.
.....
Trong nháy mắt, màn đêm dần lui đi, ánh mặt trời lại chiếu rọi, Ngụy Sâm cứ thế ngồi ngây ngốc cả một đêm.
Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, dựa theo truyền thống của gia đình là phải về nhà cũ của Ngụy gia để đón Tết, Ngụy Sâm thay đổi một thân y phục, liền lái xe trở về nhà cũ.
Nhà cũ Ngụy gia ở Ma Đô vùng ngoại thành, có trăm năm lich sử, gia chủ Ngụy gia đang sống bên trong là ông nội của Ngụy Sâm.
Ngụy gia là đại thế gia của Hoa Quốc, theo gia phả thậm chí là đời sau của Đường triều, tai họa ấp tới với Kiến Quốc làm Ngụy gia phải xuất ngoại, chờ đến khi nội tình bên trong bắt đầu ổn định dần, Ngụy gia một lần nữa trở về, mắn bắt được cải cách xuân phong, lập tức liền có một gót chân vững vàng ở Ma Đô, đến bây giờ Ngụy gia đã trở thành một đại gia tộc ở Ma Đô.
Thời điểm Ngụy Sâm từ Đế Đô trở về nhà cũ ở Ma Đô, thời gian đã là 3 giờ hơn, người Ngụy gia không sai biệt lắm đều đã trở về, toàn bộ Ngụy gia hiện tại vô cùng náo nhiệt.
Ngụy Sâm từ nhỏ đã thông minh, lại thêm là đại nhi tử của chính thất, cũng có thể coi là cháu đích tôn trong nhà, tự nhiên mọi nhất cử nhất động đều được chú ý, lúc về đến nhà, cả nhà lớn bé đều đem ánh mắt phóng lên người Ngụy Sâm, nhưng không được bao lâu liền tự động tránh đi. Từ nhỏ những dây thần kinh trên mặt hắn đã không phát triển, là một tên mặt thanh chính hiệu, ljai được lão gia tử bồi dưỡng bên người, lớn lên khí chất trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có di truyền từ lão gia tử, ngũ quan tuy rằng soái khí, chỉ là trên người lúc nào cũng có một cổ khí thế bức người.
Đoạn trước còn tốt, trong mắt Ngụy Sâm nhìn thấy người quen còn toát ra một chút ý cười nhàn nhạt, khoảng thời gian này cũng không biết là tại vì sao, ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, giống như một lưỡi đao sắc bén, đồng thời cự tuyệt sự đến gần của mọi người, làm người ta nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi, vì thế có người thầm nói Ngụy Sâm càng ngày càng giống lão gia tử bọn họ.
Ngụy Sâm mắt nhìn thẳng, trực tiếp lướt qua tất cả mọi người đi thẳng lên lầu, vào thư phòng của lão gia tử, thời điểm gần đây, tám chín phần mười lão gia tử đều ở trong thư phòng.
Ngụy Sâm gõ gõ cửa, được phía bên kia đáp trả, Ngụy Sâm mở cửa đi vào, chiếc bút long trên tay lão gia tử một phen phóng khoáng, tùy ý họa bì lên giấy Tuyên Thành, thấy Ngụy SSâm tiến vào, cũng không giương mắt lên nhìn hắn.
"Ông nội, con suy nghĩ xong rồi, con nguyện ý cùng Trần Lê kết hôn." Ngụy Sâm rũ mắt, giấu đi đủ loại cảm xúc trong mắt hiện lên, nói.
Lời của tác giả:
Canh ba ~ cầu duy trì, cầu toàn phiếu đề cử, cầu đánh thưởng, cầu bình luận, khai tân hố luôn là tâm hoảng hoảng, thân nhón duy trì chính là tốt nhất Trấn Định Tề. Moah moah