Mùa đông đã sớm đến, tuyết phủ trắng trên nền cỏ. Nhưng đây là nước Pháp, cho dù đông có lạnh đến mấy, nó vẫn không thể ngăn cản sự kiều diễm, nhẹ nhàng và lãng mạn vốn có của đất nước thơ mộng này.
Đám học trò nhỏ tuổi đùa nghịch trên những chiếc xe trượt tuyết phép thuật, tắm mình dưới ánh nắng và nụ cười giòn tan làm xua đi cái lạnh khi chiếc máng trượt tự do xuống dốc. Chơi ném tuyết với những quả cầu tuyết đủ màu sắc bay đầy trời. Vài con thỏ tuyết tung tăng chạy nhảy, đôi mắt màu đen nhánh từ những hạt cườm tràn đầy sức sống.
Phép thuật, chính là một thứ màu nhiệm.
Tom Riddle sải bước trên hành lang, quanh người không thèm che dấu hạnh phúc khiến không ít học trò cảm thấy khó chịu.
Viên đá đã được sơ chế qua tạo thành chiếc vòng cổ, Tom Riddle thực sự không nỡ sử dụng nó, tu bổ linh hồn có rất nhiều cách, nhưng đây là món quà đầu tiên mà William tặng cậu.
"Ầm! Loảng xoảng!"
Tiếng động lớn vang lên kèm theo tiếng đổ vỡ, Tom Riddle vội vã chạy tới, chỉ kịp thấy một loạt ánh sáng màu đen xám lóe lên đánh ập Examius vào bức tường. Trong tay Tiêu Nhiên lóe lên ánh sáng màu bạc lấp lánh, ánh mắt lạnh thấu xương. Một thứ sức mạnh gì đó gần như có thể hủy diệt mọi thứ từ cơ thể đó thoát ra, thiêu đốt khiến không gian xung quanh gần như vặn vẹo. Phù văn màu đen bao lấy cây đũa phép, cánh tay mảnh khảnh nhưng hữu lực đâm mạnh xuống, khiến những sợi tóc vàng bị cắt đứt rơi lả tả.
Ánh mắt Tiêu Nhiên lúc đấy lạnh lẽo, thực sự xa lạ khiến Tom Riddle không khỏi sững sờ:
"Will?"
Đôi mắt màu nâu nhạt chuyển tới, lóe lên nghi hoặc cùng chút gì đó ấm áp:
"Ngươi là ai?"
Thức dậy với cơn choáng váng và cơ thể nặng trĩu, Tiêu Nhiên lặng lẽ ngồi dậy đánh giá căn phòng. Bốn bức tường màu đen với hoa văn bàng bạc tràn ngập hơi thở xa hoa thần bí. Đồ dùng trong phòng rất ít, pha nhiều màu gam lạnh. Bút lông vũ, lọ mực, áo choàng nhạt màu...Thực đơn giản, rất hợp ý y nhưng ngoài ý muốn có chút ấm áp.
Ấm áp...
Đó là thứ người ta suy nghĩ khi nhìn thấy Tiêu Nhiên, y không phủ nhận hiệu quả đó, nhưng con người của y thì không có tới một phần inch ấm áp. Lạnh lẽo, luôn luôn, ngay cả với thủ hạ của y. Căn phòng này rất ấm áp, nhưng Tiêu Nhiên không ghét nó.
Có một chút cảm giác quen thuộc...
Cánh mũi giật nhẹ, Tiêu Nhiên quay đầu nhìn cốc nước đặt bên cạnh giường. Hương vị này... Meprobamate? Còn có dư hàn thảo? Xóa kí ức?
Tiêu Nhiên ngả lưng xuống giường từ từ nhắm mắt lại. Kí ức bị xóa đi? Tệ thật, cho dù là việc gì đi chăng nữa, trước đó có vẻ như y đã quá mức thả lỏng. Tiêu Nhiên chưa từng phạm phải sai lầm như thế trước đây.
Nhưng khó chịu hơn là, căn phòng mặc dù ấm áp, nhưng nó thiếu thứ gì đó. Không quen...
"lạch cạch"
Tiếng khóa của vang lên, hơi thở phía bên ngoài tràn ngập xâm lược tính, mùi hương theo gió len lỏi vào trong phòng, hơi nồng, là mùi của long tộc.
Mái tóc vàng óng, còn rực rỡ hơn cả ánh nắng bên ngoài, đồng tử màu bạch sắc dựng đứng đầy hưng phấn. Tiêu Nhiên dời mắt ra khỏi người hắn, có hơi chút thất vọng vì không nhìn thấy ai khác. Mùi thật nồng...Long tộc...Bán thần tộc?
"You wake up! I don"t think it so soon, you ok?"
Cổ ngữ Britannia? Nhân loại đã không còn dùng ngôn ngữ này từ rất lâu rồi, kết hợp với phong cách trang trí này...Nước pháp thế kỉ XIX?
"Who are you?"
Âm điệu chuẩn mực, âm cuối hơi gợi lên một chút, cảm giác giống như chiếc vuốt mèo cào loạn trong lòng, hơi ngứa nhưng không nỡ trách mắng. Examius phát ra một tiếng cười trầm thấp cúi đầu xuống, chóp mũi gần như đυ.ng phải Tiêu Nhiên thì dừng lại:
"Your man."
Tiêu Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt một cái rồi nở nụ cười, đuôi mi tràn đầy diễm sắc, cười đến mị hoặc:
"Want to visit hell? I have known Lucifer."
Tinh thần lực tuôn trào, trong thoáng chốc hiện lên một đồ án màu bạc, đồ án rõ dần, mang theo hơi thở cổ xưa đầy huyền bí. Sức mạnh bị kiềm hãm trong chốc lát, Tiêu Nhiên hơi nhíu mày một chút, đồ án đột ngột vỡ tung, sức mạnh không bị kiềm chế ào tới như vũ bão, chấn vỡ tất cả đồ vật trong căn phòng, cũng chấn bay Examius ra khỏi phòng.
Tiêu Nhiên từ từ bước ra, sức mạnh không bị kiềm chế giống như những làn khói bay ra khỏi cơ thể, thiêu đốt không gian thành từng âm thanh xèo xèo. Y vươn tay, cây đũa phép bay tới, phù văn tự động hiện ra, bao lấy cây đũa phép, biến nó thành một thanh kiếm. Cơ thể như đã quen thuộc sử dụng sức mạnh, y đâm mạnh thanh kiếm xuống.
"Will?"
Âm thanh xa lạ, lại dường như quen thuộc. Tiêu Nhiên giật nhẹ cánh mũi quay đầu, mùi hương nhàn nhạt, thực yếu ớt, nhưng lại khiến cho y an tâm.
Thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ non nớt, vóc dáng cao lớn, ma lực chập chờn xung quanh, trên người, lại mang theo mùi hương của y. Tiêu Nhiên nhìn sâu vào đôi mắt đó, một màu đen kịt như bầu trời đêm, như muốn hút lấy linh hồn y.
"Thịch...Thịch..."
Tiêu Nhiên nghe trái tim y đập loạn nhịp, từ từ nóng lên kể từ khi nhìn thấy thiếu niên đó. Y bức thiết muốn biết cậu là ai.
"Ngươi là ai?"
"Will?"
Thiếu niên nôn nóng lên tiếng bước lại gần, mùi hương từ từ nồng đậm nhưng dễ chịu xông tới khiến y như choáng ngợp. Hơi nhíu mày, Tiêu Nhiên nhấc chân đạp mạnh lên người Examius đang định đứng dậy, cổ tay hơi đảo, lưỡi kiếm kề lên da thịt tái nhợt, cắt vỡ một mảng da lớn nhưng lại không có chút màu nào. Y vẫn nhìn Tom Riddle, hay căn bản chưa từng rời mắt khỏi cậu, âm điệu ôn nhu nhưng không có tí ti cảm xúc:
"Đừng cử động, rách thêm chút nữa thì cho dù ngươi là Long tộc cũng không kham nổi đâu."
Nghĩ nghĩ, Tiêu Nhiên thu lại kiếm, tinh thần lực bay ra, từng sợi từng sợi mỏng như tí nhưng cứng chắc hơn cả sắt đá bao lấy Examius không cho hắn có thể làm bất kì điều gì ngoài ý muốn.
"Rồi."-Tiêu Nhiên vẫy nhẹ cây đũa phép, biến một mảnh kính vỡ thành một chiếc ghế. Y ngồi lên đó, đầu hơi ngẩng, khuôn mặt một vẻ nghiêm túc-"Nói đi, ngươi là ai?"
"Examius,"-Tom Riddle ôm lấy Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn Examius-"Ngươi làm gì William?"
"Một chút xóa kí ức tề."-Examius thản nhiên nói, vành tai đỏ ửng của Tiêu Nhiên thấp thoáng trong lòng Tom Riddle khiến mắt hắn đau nhói. Nhưng, Examius mỉm cười, hắn không hối hận-"Khởi đầu giống nhau mới công bằng đúng không?"
"Công bằng?"-Tom Riddle nghiến răng-"Will là của ta, dựa vào cái gì mà công bằng?"
"Ta cũng rất hứng thú với hắn."-Examius liếʍ môi, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhiên lia tới càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn-"Nếu là tình địch, công bằng mới là lẽ phải."
"Ngươi!"
Tiêu Nhiên bị siết chặt lại, y có hơi chút khó chịu, nhưng vòng tay của thiếu niên ấm áp khiến y không muốn xa rời. Vươn hai tay ra, có đôi chút rụt rè một chút ôm lại Tom Riddle, sức mạnh dư thừa cuồn cuộn dồn lại tạo ra một cái truyền thống trận. Ôm Tiêu Nhiên sụi lơ trong lòng, Tom Riddle ngạc nhiên nhìn nơi Examius biến mất cúi đầu:
"Will?"
"Ta đưa hắn đi xa nhất có thể trong phạm vi sức mạnh của ta."-Tiêu Nhiên suy yếu nói, sức mạnh của y bị rút hết, cả người vô lực nhưng lại gần như cố chấp níu lấy vạt áo của Tom Riddle-"Ta không nhớ được gì liên quan đến ngươi cũng như nơi này, nên ta không biết hắn bị truyền thống tới đâu."
"Will, ngươi nói...ngươi không nhớ gì về ta?"
Giọng nói có chút trầm, Tom Riddle rũ mi nhìn xuống Tiêu Nhiên trong lòng mình. Đôi mắt màu đen sâu thẳm đó trong thoáng chốc khiến Tiêu Nhiên sợ hãi. Y có thể chắc chắn gϊếŧ thiếu niên trước mắt mà không chút hao tổn dù không có sức lực, vậy tại sao y lại thấy sợ?
Khuôn mặt tuấn mỹ non nớt từ từ thấp xuống. Môi dán môi, đầu lưỡi luồn vào, cuốn lấy đầu lưỡi vô lực của y, mυ'ŧ mạnh, rời đi một chút rồi lại lặp lại. Tom Riddle cọ sát môi lên môi Tiêu Nhiên , đôi mắt màu đen sâu thẳm kìm chế khó chịu cùng lo lắng trong lòng, im lặng cảm nhận hơi thở của y mà rũ mi:
"Will, ngươi quên ta cũng được, ngươi chỉ cần nhớ, ta thích ngươi, ta yêu người và ngươi, phải thuộc về ta!"
Sản phẩm hợp tác của Yuuki Kurogane và Lãnh Hàn Vô Nguyệt ( cơ mà cả 2 đều là một người, mới đi xem kẻ cắp mặt trăng 3 nên nổi hứng)
Vào một ngày tuyết rơi ở thủ đô mơ mộng Paris-Pháp....
Một đứa trẻ mặc áo lông trắng như tuyết, gương mặt mơ hồ như bao phủ bởi một lớp sương mù, thật khó mà nhìn rõ nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy từng đường nét mĩ nhiều...
"Này, giúp ta tìm Tử Hiên đi..."
Nam nhân cúi đầu, nụ cười ôn nhu không chút giả tạo, áo chùng màu đen theo những cơn gió lạnh tung bay, màu hổ phách trong đôi mắt ấm áp lu mờ mùa đông lạnh giá:
"Được rồi!"
.
.
.
Tiêu Nhiên vươn tay, phù văn màu đen bay ra bao lấy Tom Riddle rồi ẩn đi, thi thoảng còn lấp lánh ánh bạc trong suốt. Y bẻ tay lái, chiếc xe Alfa Romeo kéo theo một đường dài gần như bốc khói trên con đường rồi lao vào con hẻm nhỏ.
"Tự bảo vệ mình."
"Nhiên, ngươi thật quá đáng mà!"-Lạc Mị ủy khuất nói, quay đầu vùi vào lòng Mạc Tử Hiên-"Tử Hiên, bảo vệ ta đi!"
"Ân."
Ôn nhu tao nhã lãnh tâm thụ xxx Phản diện công. ( Ám Ảnh Hoàng Hôn)
Thích giả vô tội vô dụng yêu nghiệt thụ xxx Bệnh xà tinh muộn tao công. (Nguyệt Khúc)