Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 47

Ánh sáng chói lóa tản đi, chân vừa chạm nền đất cứng rắn, một tiếng xé gió rợn người liền xuất hiện ngay bên tai. Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, cổ văn tự động bay ra tạo lên một kết giới nho nhỏ bao phủ lấy 2 người.

"Ầm!"

Vật cứng va chạm với thành kết giới thậm chí phát ra vài tia lửa. Kình phong vù vù thổi tung lên từng lớp bụi. Gió nhẹ mơn man dần ép xuống những đám mây bụi mù mịt, sinh vật khổng lồ trong đó cũng dần hiện ra....

"Rồng?"

Tom Riddle có chút ngạc nhiên.

Thực sự là rồng, một con rồng phương Tây đúng nghĩa. Con bò sát trước mắt cao phải đến hơn chục mét, vảy đen nhánh cứng chắc tỏa ra hàn khí, ba cái đầu khổng lồ ở trên không trung đong đưa như đang giễu cợt nhân loại nhỏ bé. Sáu chiếc sừng lớn sắc nhọn sừng sững trên đầu, một cặp cánh dơi lớn, vảy lưng dài đến tận đuôi lổm nhổm.

"Ba đầu?"

Tiêu Nhiên nghi hoặc nhìn sinh vật trước mắt. Cerberus có ba đầu thì không nói làm gì, chẳng lẽ con này có họ hàng với Hydra?

"Là, ba đầu."-Tom Riddle cố gắng cầm cự bùa bảo hộ nhíu mày-"Mỗi một đầu của nó có sức mạnh nguyên tố khác nhau. Tùy vào màu sắc...Con này có vẻ như là Phong-Thổ-Hỏa, ba nguyên tố này hỗ trợ với nhau rất tốt. Tốc độ, phòng thủ hay công kích cũng đều tốt...Theo như đề thi...Vật quý giá nhất của sinh vật huyền bí...Chẳng lẽ là...?"

"Nghịch lân."

Đối với rồng mà nói, ở Phương Đông, quý giá nhất là lãnh thổ, ở phương tây là châu báu. Nhưng chỉ cần là rồng, thứ không thể để người khác chạm vào chính là nghịch lân. Ngươi có thể moi tim nó, có thể róc gân nó, nhưng nếu muốn tra tấn một con rồng, thực sự hữu hiệu chính là nhổ nghịch lân.

Còn việc nhổ nghịch lân của rồng xong sẽ bị nó truy sát...Tom Riddle tỏ vẻ, có Will ở đây cậu sẽ chẳng sao cả.

"Suy cho cùng,"-Tiêu Nhiên nghiếch mi, ánh mắt xinh đẹp như lưu tinh lấp lánh ánh sáng. Không phải huyết tinh thị sát, nhưng đáng sợ hơn, là chẳng hề có cảm tình nào trong đó.-"Không thể cận chiến?"

"Will...?"

Tom Riddle lo lắng lên tiếng, thực sự lo lắng. Càng gần hơn với người này, ngay cả chính cậu cũng dần trở lên lo lắng sợ hãi. Lo lắng vì chính mình không hiểu được y. Sợ hãi vì nếu căn bản không hiểu được y, làm sao có thể khiến cho y thích thậm chí là yêu cậu?

Trên thế giới này nếu đơn  giản thì chia làm 2 loại người, một thiên về lí trí, một thiên về tình cảm. Thiên về lí trí, có lẽ người ta sẽ nghĩ tới giá trị trước khi gϊếŧ một người, còn tùy vào giá trị của kẻ bị gϊếŧ đủ hay không, có lẽ sẽ được tha, hoặc có lẽ ngay lập tức bị gϊếŧ chết. Thiên về tình cảm, có lẽ sẽ tùy thuộc vào tâm tình lúc đó, tốt thì tha, không tốt thì gϊếŧ.

Nhưng ít nhất, kẻ bị gϊếŧ có thể tùy vào giá trị của bản thân hay tâm tình của kẻ gϊếŧ mà biết được mình sống hay chết. Nhưng Tiêu Nhiên, thì không như vậy.

Không ai biết được y thiên về lí trí hay tình cảm lúc đó, y lúc nào cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ ngay lúc ngươi tưởng được tha, y sẽ không ngần ngại tước đi mạng sống của ngươi. Có lẽ ngay khi ngươi tưởng mình sẽ chết ngay, y lại làm như chẳng có chuyện gì mà quay lưng bước đi.

Cảm xúc của y...Hiện tại y nghĩ như thế nào?

Tom không thể biết được điều gì từ nụ cười đó. Cậu học Triết tâm tri thuật để nhìn thấu suy nghĩ của kẻ khác, nhưng đến lúc quyết định, cậu lại không thể xuống tay. Cậu không xác định được, cậu biết đối với y bản thân mình là khác biệt, nhưng là, khác bao nhiêu? Có đủ nhiều để khi y phát hiện ra cậu xâm nhập vào trí óc mình mà tha thứ cho cậu không?

Nhưng ngay cả khi y sẽ tha thứ, cậu cũng sẽ không làm.

Nghĩ lung tung thực nhiều...

Tom Riddle cười nhẹ. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Nhiên, cậu kéo đầu y lại, đè mạnh lên gáy, cảm nhận linh hồn chính mình thở dài đầy thỏa mãn khi được chạm vào y.

Cậu sẽ luyến tiếc đó.

Thay vì tìm hiểu rõ mọi chuyện, thay vì tìm ra giới hạn cuối cùng giành cho mình, thà tự lừa mình dối người, chí ít, hiện tại, người này là của cậu.

Cảm xúc sung sướиɠ từ người đối diện qua cánh môi truyền tới, Tiêu Nhiên sửng sốt trong chốc lát, con ngươi màu nâu nhạt dần hiện rõ từng tia hổ phách, không lui tán đi một tia sủng nịnh mà ngay cả y cũng không nhận ra.

Nụ hôn kết thúc khi móng vuốt của con rồng đâm qua từng tầng phù văn sắc lạnh xuất hiện sau lưng Tom Riddle. Chưa hết thỏa mãn liếʍ môi, Tom phủ lên người vài bùa ẩn thân cao cấp cùng huyễn thân phù, ngay khi Tiêu Nhiên chuẩn bị gỡ bỏ phù văn bảo vệ thì quay lại nở nụ cười, một nụ cười thiên thần theo đúng nghĩa.

"Will...Dạ hội tới đây...Ngươi làm bạn nhảy của ta được không?"

Thiếu niên tuấn mĩ, trên khuôn mặt chưa hết non nớt nổi lên từng rặng ửng hồng. Phù văn còn chưa tán đi, từng đợt công kích của con rồng va chạm lên tầng bảo vệ như tạo lên từng đợt hoa nở rộ nhưng nhanh chóng lụi tàn. Gió cất lên, thổi nhẹ mái tóc ngắn của thiếu niên. Mùi hương thực sự quen thuộc, giống như thiếu niên từng chút len lỏi vào cuộc sống của y.

Tiêu Nhiên vốn dĩ không có dự định tham gia Vũ hội Giáng sinh, nhưng khi nhìn nụ cười của người trước mặt, y lại nhận ra mình chẳng còn lí do gì để từ chối cậu. Dường như chỉ cần người này nói, y sẽ vô điều kiện thỏa mãn cậu. Thật kì lạ, không giống điều y sẽ làm, nhưng tại sao y lại không khó chịu?

"Được."

Chỉ một từ, nụ cười của thiếu niên càng thêm rực rỡ. Tiêu Nhiên thoáng nhíu mi, tâm tình kì dị tốt lên rất nhiều.

Có lẽ, y sẽ phải về tìm hiểu xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mình. Y, dường như không còn là bản thân y nữa.

Có lẽ vì gấp rút quay trở lại tìm hiểu, cũng có lẽ vì không muốn thiếu niên bị tổn thương, Tiêu Nhiên sử dụng một lượng lớn ma lực đang bị kiềm chế khóa lấy con rồng. Vị rỉ sắt tràn đầy khoang miệng, mùi máu hòa với gió bay đi, phong cảnh tràn đầy huyết sắc. Máu từ nơi nghịch lân bị nhổ tràn ra, con rồng gào lên đầy thống khổ, nhưng nó lại chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một phân.

Tiêu Nhiên nhìn máu lan đầy đất, đôi mắt tối lại, hiện lên một chút không rõ.

Thật dễ dàng, nhưng y có cảm giác mình còn có thể làm tốt hơn thế. Chính mình phải đứng trên đỉnh của thế giới này.

Y nhìn xuống tay mình, thon dài, trắng nõn. Trong thoáng chốc như phủ một màu bạch kim nhàn nhạt.

Sắc màu của đế vương...

Nương theo màu bạch kim càng đậm, Tiêu Nhiên ngày càng cảm thấy trống rỗng. Rốt cuộc y cảm thấy điều gì? Sức mạnh này, dường như đang lấy đi thứ gì đó của y. Một thứ gì đó...Rất quan trọng...

"Will, sao thế?"

Vòng tay rộng lớn bao trùm, mang theo hơi thở quen thuộc mà ấm áp. Tiêu Nhiên giật mình một chút rồi lắc đầu.

"Không sao."

Màu bạch kim đã biến mất, trong lòng như lại được nhồi đầy. Nụ cười của thiếu niên càng thêm rực rỡ. Tiêu Nhiên để cậu tùy ý bám lên người mình, vươn tay ra xoa nhẹ lên làn tóc đen:

"Điểm số thế nào?"

"Tuyệt đối."

"Vậy được rồi, chúng ta quay về thôi."

Nắng vàng trải đầy trên sàn đấu, gió mang theo hương hoa và mùi máu, tiếng ồn ào la hét rộn rã. Bàn tay thiếu niên rộng lớn bao trùm lên tay y, nắm lại thật chặt, giống như đang thực hiện một lời thề. Tiêu Nhiên đột ngột nở nụ cười.

Quên đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, y cũng sẽ luôn có một người bên cạnh mình.