Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 35

"Vậy sao?"

Thấy Sirius có vẻ ủ rũ, James hiếu kì đẩy Tiêu Nhiên:

"William, Sirius làm sao thế?"

"Cả nhà Black đều là vào Slytherin."-Tiêu Nhiên trả lời.

Sirius Black càng thêm ủ rũ, James khó chịu quệt miệng:

"Như vậy không được, nếu như Sirius vào Slytherin, chúng ta không thể chơi với nhau được sao?"

"Thực ra, Sirius."-Tiêu Nhiên mỉm cười qua đầu Sirius Black-" Gryffindor chú trọng vào lòng dũng cảm, tinh thần thượng võ và tính táo bạo. Với những người có tiềm năng và nhiều hơn những phẩm chất so với máu của mình, cái nón sẽ cho họ sự lựa chọn riêng của mình, cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định phân loại."

"Vậy, đồng phục của Hogwarts như thế nào?"-Sirius rất nhanh lấy lại được tinh thần hào hứng hỏi

"Đồng phục của trường bao gồm một cái áo choàng đen, một cái nón nhọn đen và một áo khoác mùa đông với dây thắt màu bạc. Học sinh vừa mặc áo choàng đen bên ngoài, vừa mặc đồng phục: áo sơ mi trắng, áo len màu đen, cổ áo len và cà vạt mang màu đặc trưng của Nhà mình, áo lạnh xám, và quần tây đen cho nam hoặc váy xếp li đen với vớ đến đầu gối cho nữ."-Tiêu Nhiên nói thêm-"Hogwarts là một tòa lâu đài cổ, được thiết kế giống như một pháo đài. Tòa lâu đài gồm bảy tầng lầu và sáu ngọn tháp, bao gồm Tháp Thiên văn cao nhất, Tháp Hiệu trưởng, Tháp Bắc, Tháp Tây, Tháp Gryffindor và Tháp Ravenclaw.

Cấu trúc bên trong của Hogwarts khá rắc rối. Lâu đài có một Đại sảnh đường nơi diễn ra các hoạt động chung. Mỗi Nhà cũng có một phòng sinh hoạt chung và các phòng ngủ của riêng mình. Cùng với các phòng học và một hệ thống cơ sở vật chất Thư viện, Phòng Y tế, phòng của các giáo viên và ban giám hiệu.

Ngoài những phòng ốc quen thuộc kể trên, Hogwarts còn có một hệ thống chằng chịt các phòng, hành lang, cầu thang bí mật và có ma thuật. Trong đó, có cả cái đẫn tới làng Hogsmeade."

"Thật sự?"-James hào hứng hỏi

Tiêu Nhiên mỉm cười:

"Thật sự, nhưng phải từ mình tìm ra mới vui, đúng không?"

"Đúng vậy!"

Mùa thu, nước Anh đang trong những cơn mưa bão vội vàng ồ ạt ập xuống. Buổi chiều nắng ấm là thế, nhưng khi hoàng hôn vừa tắt trên nền trời, mây đen kéo đến, mưa ào ào trút xuống như muốn gột rửa chào mừng một học kì mới hứa hẹn nhiều chuyện đáng nhớ.

Bên ngoài mưa bão mịt mùng cũng không ngăn nổi sự hồi hộp lo lắng của những học sinh năm thứ nhất, cũng không ngăn nổi những cái nhìn của học sinh các nhà nhìn sang cái bàn nơi mà Tòa Án của Slytherin đang ngự trị.

Hơn 1 năm, học sinh trong trường đã sớm quen với hình tượng lạnh lùng cao quý của chủ nhân Tòa án Slytherin. Hơn 1 năm, thành viên của Slytherin cũng đã sớm quen với sự tàn nhẫn nhưng không mất đi sự thông thái của vị Vua. Nhưng hôm nay, ai cũng không né nổi tò mò khi thấy trên khuôn mặt đẹp như thiên thần kia 1 nụ cười dịu dàng đầy chờ mong.

Kẻ tinh tế sẽ nhận thấy, Tom Riddle giống như 1 con dã thú đang ngủ say ngửi được mùi vị mê người của con mồi mà chậm rãi vận sức chờ hành động.

Những học sinh dưới năm thứ 4 của các Nhà không hiểu. Nhưng học sinh của Slytherin và năm cuối các nhà khi nhìn thấy giáo sư dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lại hiểu.

Tom Riddle học trưởng, Vị Vua của Slytherin thích William Black giáo sư đã không còn là điều bí mật kể từ một năm trước.

Qúy tộc tập trung ở Slytherin, nhưng không có nghĩa ở những nhà khác không có. Mallfoy là quý tộc có địa vị cao, Lucius biết rõ điều đó để mà lợi dụng. Tìm được William Black sẽ chiếm được sự ưu ái của hậu duệ Slytherin. Qúy tộc là vì lợi ích mà sinh, điều đó vĩnh viễn không thể thay đổi.

Đã hơn 9 giờ, sau khi đưa James Potter và Sirius Black quay trở lại trang viên Potter, Tiêu Nhiên dùng bột Floo trở lại căn hầm, tái tạo lại mọi thứ như trước đây. Thả người lên ghế sofa ở phòng ngoài, Tiêu Nhiên có hơi chút kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu niên đang im lắng đứng trước cửa nhìn mình.

"Sao thế?"-Thoáng nở 1 nụ cười nhẹ, Tiêu Nhiên vỗ nhẹ xuống vị trí bên cạnh mình nhẹ nhàng nói-" Tới đây!"

Tom Riddle châm rãi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên, con ngươi màu huyết không 1 giấy nào rời khỏi y, mang theo si mê điên cuồng được ẩn dấu kĩ càng dưới vẻ lạnh lùng.

Y đang ở ngay trong tầm tay của cậu, nhưng chết tiệt là cậu phải kiềm chế ham muốn của chính mình, không thể làm y hoảng. Nếu không, cậu sẽ vĩnh viễn mất y. Nam nhân này gần như không thể nắm bắt. Tom Riddle 1 chút cũng không muốn, chỉ vì thỏa mãn chút du͙© vọиɠ của mình mà nhận lấy cái nhìn chán ghét từ y. Một chút cũng không muốn.

Tiêu Nhiên đang ngồi sát cạnh ghế sofa, tay trái chống lên má trong khi đầu gối tay thì đặt lên thành ghế, cả người gần như dựa hoàn toàn sức nặng cơ thể của mình lên ghế, con ngươi màu nâu nhạt chậm rãi chuyển động theo từng động tác của thiếu niên. Trông y giống như 1 con sói kiêu ngạo cao quý đang chậm rãi đánh giá con mồi của mình.

Tiêu Nhiên không thể phủ nhận, ở bên cạnh thiếu niên y luôn có cảm giác thoải mái, y chưa từng 1 lần phải đề cao cảnh giác khi ở bên cạnh cậu. Giống như mối liên kết nào đó vốn dĩ gắn hai người lại, trong mắt họ, chỉ có người kia là khác biệt, là đang để dõi theo nhất.

Ánh mắt thiếu niên ngày 1 phức tạp, thỉnh thoảng có chút rối loạn. Rồi giống như quyết định, khuôn mặt thiếu niên thoáng qua 1 chút đỏ ửng đáng yêu, cậu từ từ tiến lại gần sát y. Ngay cả khi khuôn mặt hai người chỉ còn cánh nhau có vài centimet nữa, Tiêu Nhiên vẫn không nhúc nhích. Trong đôi mắt y ngoại trừ hiếu kì với hành động của thiếu niên, không còn gì khác. Vì y biết, Tom Riddle sẽ không bao giờ làm hại y.

Cánh mi chậm rãi khép lại, Tom Riddle tiến lại gần thêm chút nữa. Hai cánh môi chạm vào nhau, hơi thở như giao hòa. Nanh ranh khẽ day nhẹ lên cánh môi màu hồng nhạt kéo dài trên môi Tiêu Nhiên rồi nhẹ nhàng di chuyển, nuốt môi dưới của y . Sau đó tiếp tục hôn lên môi trên của y.

Tiêu Nhiên trong suốt quá trành bị hôn:  ??......(⊙_⊙;).........

"Tom, ngươi...ngươi..."

Hai người tách ra, Tiêu nhiên nhìn Tom Riddle ngạc nhiên không nói lên lời. Gương mặt thiếu niên vẫn còn đỏ ửng nhưng đôi mắt huyết sắc thì tràn đầy quyết tâm mà bá đạo tuyên bố:

"William, ta thích ngươi, thích ngay từ lần đầu tiên thấy ngươi. Nhưng ta vẫn mãi không nhận ra, cho đến khi ngươi biến mất...Sau này dù có chuyện gì, ta cũng không để ngươi rời khỏi ta. Ngươi rất tốt, rất mạnh mẽ, rất đẹp, ta thích ngươi, William."

Vành tai phía sau vạt tóc của Tiêu Nhiên từ từ đỏ rựng lên, y khẽ nghiêng mặt đi, không nói gì, từ từ vận dụng bế quan bí thuật kéo xuống cảm xúc. Hai người im nặng hồi lâu, không ai lên tiếng. Bàn tay của Tom Riddle nắm chặt lại, trong mắt hiện lên cảm xúc điên cuồng nhưng nhanh chóng bị đè xuống. Tom lặng lẽ bước về phía cửa, trước khi đi khuất không quên bỏ lại 1 câu:

"Ta sẽ chờ câu trả lời."

Cảnh cửa mạnh mẽ đóng lại, căn phòng vốn đã im lặng nay càng thêm lặng im. Phía bên ngoài mưa bão quật ầm ầm lạnh lẽo, bên trong căn phòng lại ấm áp với tiếng lửa kêu lách tách. Hơi ấm của ngọn lửa giống như cũng len lỏi vào trong tim Tiêu Nhiên. Y ngửa đầu, cần cổ thon gọn tạo lên 1 đường cong ưu nhã. Bàn tay với những ngón tay thon dài sạch sẽ che đi ánh mắt. Rất lâu sau, khóe môi của Tiêu Nhiên rốt cuộc không khống chế nổi khẽ cong lên.

Đáng yêu quá....