Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 28

Harry ngước nhìn những cái giường chung quanh vỡ lẽ dần:

"Tử Xà gϊếŧ người bằng cách nhìn vào mắt họ, nhưng mấy người ở đây không ai chết – bởi vì không ai nhìn thẳng vào mắt nó.

Colin nhìn nó qua ống kính máy chụp hình. Cái nhìn của Tử Xà đã đốt chát tất cả phim trong máy chụp hình, còn Colin thì bị hóa đá. Còn Justin... Justin hẳn là nhìn thấy Tử Xà xuyên qua thân hình trong suốt của Nick Suýt Mất Đầu là kẻ lãnh đủ hiệu lực cái nhìn của Tử Xà, nhưng con ma đâu có thể chết thêm lần nữa...

Còn Hermione và chị Huynh trưởng bên nhà Ravenclaw thì được phát hiện với một cái gương bên cạnh. Hẳn là Hermione đã nhận ra con quái vật chính là Tử Xà. Mình dám cá là Hermione ngay lập tức đã khuyên bảo người đầu tiên mà cô bé gặp là hãy dùng một cái gương soi để ngó chừng các góc tường trước khi đi qua. Và chị bên nhà Ravenclaw đã rút ra một cái gương soi... và..."

Miệng Ron lại há hốc ra. Cậu nôn nóng hỏi nhỏ:

"Còn Bà Noris?"

Harry suy nghĩ một hồi, hình dung lại cảnh trí đêm Hội Ma. Cậu nói chậm rãi:

"Nước... Sàn buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle lúc đó ngập nước. Mình đoán là Bà Noris chỉ nhìn thấy bóng phản chiếu..."

Rất giỏi. Tiêu Nhiên mỉm cười. Không hổ là cứu thế chủ, suy luận thật chặt chẽ.

Harry hăm hở dò theo tờ giấy trong tay. Càng đọc kỹ càng thấy rõ dần. Cậu đọc to:

"... tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử đối với Tử Xà. Hèn gì mấy con gà trống của bác Hagrid bị gϊếŧ. Người kế vị Slytherin không muốn có con gà trống nào quanh quẩn gần lâu đài một khi Phòng chứa Bí mật được mở ra. Nhền nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện! Hoàn toàn phù hợp!"

Ron vẫn thắc mắc:

"Nhưng làm cách nào mà Tử Xà di chuyển quanh lâu đài được? Một con rắn khổng lồ... thì phải có ai đó thấy nó chứ?"

Nhưng Harry đã chỉ vào hai chữ viết tay của Hermione ở cuối trang sách bị xé rời. Cậu nói:

"Ống nước. Ống nước... Đúng rồi, Ron! Nó dùng hệ thống ống nước để di chuyển. mình nghe tiếng nói bí ẩn vang lên từ bên trong những bức tường."

Ron thình lình chụp cánh tay Harry. Giọng nó khác hẳn:

"Lối vào Phòng chứa Bí mật! Hổng chừng là một cái buồng tắm! Hổng chừng nó ở ngay trong..."

Harry tiếp lời:

"... buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle!"

Hai đứa ngồi trân ra đó, khó tin nổi chuyện đó, toàn thân trong tình trạng bị kích động mạnh. Harry nói:

"Điều này có nghĩa là mình và Draco không phải Xà Khẩu duy nhất trong trường Hogwarts. Người kế vị Slytherin cũng là một Xà Khẩu. Nhờ đó mà hắn điều khiển được Tử Xà."

Tiêu Nhiên nghĩ y xem vậy là đủ rồi. Từ phòng cần thiết mở ra đường hầm bí mật xuống mật thất của Slytherin, Tiêu nhiên nhìn Basilick đang lười biếng nằm ườn trên nền đá hỏi:

/Chuẩn bị xong chưa?/

/Đã xong!/-Basilick lười biếng đáp lời chỉ vào con răn nhỏ trước đó không xa-/Nó là huyễn xà, nó có khả năng giả dạng bất cứ loài rắn nào, tuy nhiên chỉ là ngoại hình thôi. Nhưng không ai có thể phân biệt được đâu./

Bụp!

"Cậu chủ Malfoy"-Droper độn thổ đến âu sầu nhìn y-"Giáo sư Lockhart đã đi cùng cậu Potter và cậu Weasley tới đây đúng như cậu đã nói."

"Vậy sao? Phong tỏa các hành lang bí mật. Đảm bảo cho chủ nghiệm Slytherin tránh xa khu vực này."-Tiêu Nhiên khẽ gật đầu rồi nhìn Basilick-/Bắt đầu đi!/

Giờ đây Harry đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn.

Harry rút cây đũa phép của mình ra cầm sẵn trong tay rồi tiến tới giữa những hàng cột rắn. Mỗi một bước chân dò dẫm của nó đều dội vang vang vào những bức tường tăm tối. Nó nhíu mí mắt lại thật khít, chỉ hi hí đủ nhìn, và sẵn sàng nhắm tịt lại nếu có bất cứ động tĩnh nào. Những hốc mắt sâu hoắm của mấy con rắn đá dường như dõi theo từng bước của Harry. Và rất nhiều lần, bao tử của Harry đã phải thót lại vì tưởng là có cái gì đó đang chuyển động.

Tới ngang đôi cột đá cuối cùng, thì một pho tượng cao tới trần căn phòng chợt hiện ra lù lù trước mắt Harry. Pho tượng đó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng. Harry phải vươn cổ cò ra để ngó nhóng lên gương mặt khổng lồ tuốt trên cao: một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen.

"Ginny!"

Harry kêu lên nho nhỏ, phóng ngay đến bên Ginny, quỳ xuống cạnh cô bé. Harry khẩn khoản lay Ginny:

"Ginny ơi, đừng chết mà... Đừng chết, em ơi!"

Harry quẳng cây đũa phép qua một bên, ôm lấy đôi vai Ginny, xoay cô bé lại. Gương mặt Ginny trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền lạnh ngắt, vậy có nghĩa là cô bé không bị hóa đá. Nhưng như vậy là cô bé đã bị...

"Con bé sẽ không tỉnh lại đâu. "

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Harry giật bắn người, xoay phắt lại.

Tiêu Nhiên đứng trong bức tượng của Salazar khẽ nhắm mắt. Cho dù là vậy, y vẫn dễ dàng tưởng tượng ra. Thiếu niên cao dỏng, tóc đen, đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt tuấn tú đẹp tựa thiên thần. Giọng nói du dương như âm điệu của đàn vĩ cầm, đẹp nhưng đầy chết chóc.

Không có cuộc nói chuyện dài dòng, mảnh linh hồn lập tức triệu hồi Basilick ra. Basilick lười biếng gác cái đầu khổng lồ của nó nhìn huyễn xà đang cải trang đánh nhau với Harry.

Harry Potter không hổ là cứu thế chủ, dưới sự dạy bảo của Tiêu Nhiên, cậu đã trở lên linh hoạt hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại, phải dụ được Fawkes ra đã.

/Tăng tốc.../

Xà ngữ nhẹ nhàng vang lên bị ép xuống trong tiếng ồn ào, Huyễn ảnh xà nhận được mệnh lệnh đột ngột tăng tốc, thành công tạo lên chân Harry 1 vết thương.

Ánh mắt Tiêu Nhiên sâu xuống, vô trượng ma pháp nới lỏng bảo hộ xà độc trong cơ thể Harry, dẫn chúng tới vết thương ở chân. Tốc độ của Harry chậm lại, huyễn xà lao tới cậu. Fawkes cuối cùng cũng xuất hiện.

Tiêu Nhiên khẽ nhắm mắt, lông mi đen dài khẽ rung che dấu bối rối trong đôi mắt nâu nhàn nhạt. Có chút lo sợ, đồng thời lại có chút chờ mong.

Huyễn xà bị gϊếŧ, lo sợ bối rối trong đôi mắt càng đậm. Basilick lười biếng nâng đầu chế diễu:

/Sao vậy? Ngươi lo sợ sao? Nếu lo sợ thì hủy luôn Tụ linh trận đi./

Trong mắt thoáng qua dãy dụa, Tiêu Nhiên thoạt nhìn có chút yếu ớt, y nói nhỏ:

/Nếu như ta không đủ quan trong thì sao?..../

Tụ linh trận yêu cầu, ngoại trừ ma lực cường đại giữ trụ linh hồn, người khởi trận phải có đủ sức hút đối với linh hồn được kêu gọi. Chỉ là...y là gì với Tom? Y chỉ là 1 giáo sư dạy chưa được 4 tháng...Tiêu Nhiên thực sự lo sợ, chuẩn bị của y như vậy có làm được gì không? Nếu như mà, y căn bản chẳng là gì đối với hắn?

Rowena nói đúng, quan tâm quá sẽ loạn, kể cả với dòng họ Ái Cách Lạp cao quý.

Basilick nghiêng đầu khinh bỉ nghĩ.

Tử Xà lại lao tới, và lần này nó đã nhắm được chính xác. Dồn hết sức mình vào đôi tay nắm chặt cán kiếm, Harry đâm một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn.

Lúc đó, Fawkes đã bay trở lại, cánh vỗ phần phật, lượn trên đầu Harry và thả xuống đùi Harry một vật – quyển nhật ký.

Chỉ trong nửa giây, cả Harry và Riddle, vẫn giơ cao cây đũa phép, cùng chăm chú nhìn vào quyển nhật ký. Rồi, không hề nghĩ ngợi, không hề cân nhắc, như thể đã định làm vậy từ lâu, Harry chụp lấy chiếc răng nanh của con Tử Xà nằm rơi trên sàn, dùng hết sức lao tới, cắm phập cái nanh vào giữa quyển nhật ký.