Ám Ảnh Hoàng Hôn

Chương 25

Tiêu Nhiên nhìn cái đuôi thò ra khỏi áo chùng mỉm cười. Hermione buông cái áo chùng cho cô tuột xuống khỏi đầu, để lộ một gương mặt khiến cả Ron cũng phải kinh hoảng đến nỗi bị giật bắn ra sau, té vô cái chậu rửa mặt:

Gương mặt của Hermione phủ đầy lông đen thui. Mắt cô bé cũng đã đổi thành màu vàng trong veo, lại thêm đôi tai dài và nhọn chỉa ra ngoài mái tóc.

Hermione hú lên khóc một cách đau đớn:

"Cái sợi đó là lông con mèo! Chắc là Bé Bự có nuôi một con mèo! Món thuốc Đa dịch để xài cho người chứ đâu có được dùng để biến ra thú vật!"

Ron há hốc:

"Chết mồ không!"

Con ma khóc nhè khoái chí:

" Tụi nó sẽ chọc ghẹo mày khϊếp đảm cho coi!"

Harry nói mau:

"Không sao đâu Hermione. Tụi này sẽ đưa bồ đến bệnh thất. Bà Pomfrey không bao giờ thắc mắc tọc mạch gì đâu..."

"Vui thật đấy nhỉ?"

Peeves chẳng biết từ đâu thò cái đầu của nó ra nhìn Tiêu Nhiên cười hì hì chỉ Hermione:

"Cậu nhỏ à, tụi nó không tin tưởng cậu đâu. Tụi nó uống Đa dịch để xâm nhập Slytherin đó. Đáng đời hén, cái vụ uống phải đa dịch của mèo tui cũng chưa thử bao giờ đâu, không biết hù người có vui không ta?"

"Peeves!"-Tiêu Nhiên lên tiếng híp mắt nhìn con yêu-"Ta nghĩ ngươi rất thích thưởng trà với Nam tước đẫm máu đâu?"

"Cậu nhỏ...Hì hì..."-Peeves cười ngường thụt đầu lại-"Ta không thấy gì hết được chưa?"

"Draco..."

Harry lo lắng nhìn Tiêu Nhiên im lặng đứng 1 bên lên tiếng.

"Thôi, không cần nói gì cả..."-Tiêu Nhiên thở dài rút đũa phép ếm lên cho Hermione 1 cái bùa chú trấn an rồi nói-"Đem Hermione tới bệnh xá đi."

Hermione phải ở lại bệnh thất trong nhiều tuần lễ sau. Khi những học sinh khác kéo nhau trở về trường sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, sự vắng mặt của cô bé đã làm dậy lên vô số chuyện đồn đãi rùm beng. Dĩ nhiên ai cũng tưởng là Hermione đã bị tấn công. Nhiều học sinh kéo đi thành hàng dài ngang qua bệnh thất tìm cách dòm Hermione một cái, đến nỗi bà Pomfrey phải đem mấy tấm màn của bà ra để quây quanh giường của Hermione, cho cô bé đỡ ngượng trước những cặp mắt tò mò về bộ mặt đầy lông của mình.

Chiều nào Harry và Ron cũng đến thăm Hermione. Khi học kỳ mới bắt đầu, tụi nhóc đem bài vở trong lớp đến cho Hermione ôn trong bệnh thất. Có buổi chiều, Ron vừa đặt chồng sách vở lên chiếc bàn cạnh giường cho Hermione, vừa nói:

"Gặp mình, nếu mình mà mọc râu chuột chẳng hạn, thì mình cũng nghỉ ôn bài luôn cho khỏe."

Nhưng Hermione cương quyết nói:

"Đừng có nói ngu vậy, Ron. Mình phải theo kịp bài vở trong lớp chứ! Hơn nữa, mình không muốn cho Draco thất vọng trong buổi luyện tập sắp tới!"

Tinh thần cô bé đã phấn chấn lên khá nhiều, bởi vì gương mặt đã nhẵn lông và đôi mắt đang trở lại màu nâu. Hermione nói nhỏ để bà Pomfrey khỏi nghe thấy:

"Mấy bồ có thêm được manh mối gì mới không? "

Harry rầu rĩ:

"Không."

Hermione nhíu mày:

"Cậu nghĩ Draco có còn giận tụi mình không?"

"Không biết."

Cả đám ảo não.

Còn người đang gây ra ảo não cho người ta, y đang khóa mình trong phòng ngủ điều chế độc dược.

Xoay trái bao vòng, cho thêm cánh kiến, xoay phải thêm ba vòng, để lửa nhỏ 5 phút. Sau đó cho thêm 1 chút cỏ ánh trăng rồi tắt lửa.

Tiêu Nhiên vẫy đũa phép dập lửa hài lòng nhìn hỗn hợp màu bạc trước mắt. Dược liệu nuôi dưỡng linh hồn, mất gần 1 tháng y mới tìm đủ dược liệu mà bắt tay vào điều chế. Trước đó, dược dành cho Tom không phải không có nuôi dưỡng linh hồn, nhưng giá cả lại dắt, mà y lại không hài lòng với chất lượng của nó. Cũng không thể nhờ Severus làm hộ, sẽ dẫn đến nghi ngờ.

Hơn nữa, Tiêu Nhiên trùm áo tàng hình chạy ra khỏi Hogwarts. Không biết Severus đã nhận được quà chưa nhỉ?

Trong khi đó, Hogwarts, hầm.

Severus Snape đang mắt to trừng mắt nhỏ với 1 cục lông nho nhỏ màu đỏ rực.

Sáng ngày giáng sinh, hắn nhận được món quà kì lạ từ 1 người ẩn danh. Bình thường, Snape đã sớm vứt cho hộp quà không biết tên đó 1 cái nguyền rủa, nhưng linh tính mách bảo hắn không lên. Trong hộp quà là 1 viên ngọc trai đỏ rực lửa cùng 1 lời nhắn.

Nhỏ máu lên quả trứng.

Một lần nữa, Snape lại làm theo. Hắn thực sự khinh bỉ chính mình khi cứ ngu ngốc như vậy, nhưng khi nhìn vào dòng chữ mềm mại đó, hắn lại ngoan ngoãn nghe theo.

Máu vừa nhỏ lên quả trứng, một màu đỏ chói lòa liền xuất hiện. Severus Snape cầm đũa phép cảnh giác nhìn quả trứng. Vỏ quả trứng nứt ra rồi vỡ, để lộ 1 sinh vật giống như gà con bên trong. Snape không biết phải làm thế nào ngoài trừ chăm chăm nhìn vào vật nhỏ kì lạ.

"Dumbledore! Lão tới đây mau lên!"

Ném 1 nắm bộ Floo vào lò sưởi, Snape cảnh giác nhìn sinh vật nhỏ bé khó chịu nói.

Dumbledore thò đầu vào từ lò sưởi vui vẻ nhìn Snape:

"Severus, ngươi đổi ý muốn thử 1 chút trà chanh rồi sao?"

"Đừng có quảng bá mấy thức đồ ngọt ngấy đó với ta!"-Snape khó chịu phun nọc-"Nhìn xem, đó là cái thứ gì vậy?"

Giống như phản bác lời nói của Snape, sinh vật nhỏ kêu lên 1 tiếng nhỏ bé êm tai nhưng rơi vào tai Snape, nó lại thành:

/Chủ nhân, ta không phải thứ gì, ta là phượng hoàng đó!/

"Phượng hoàng?"

"Phượng hoàng?"

Hai tiếng nghi hoặc cùng vang lên, Dumbledore nhảy hẳn ra khỏi lò sưởi si mê nhìn tiểu phường hoàng:

"Thật là 1 vật nhỏ sinh đẹp, hẳn là chưa sinh ra được bao lâu đi? Severus, ngươi có nó từ đâu vậy?"

"Qùa giáng sinh..."

Snape vẫn như cũ cảnh giác nhìn tiểu phượng hoàng. Tiểu phượng hoàng loạng choạng đứng dậy vui vẻ rúc lên:

/Chủ nhân, ta còn chưa có tên đâu?/

"Nó đang nói chuyện với ngươi sao Severus?"

Dumbledore nghi hoặc hỏi. Snape khó chịu trả lời:

"Đúng..."-Hắn kiêu kiêu cây đũa phép chỉ tiểu phượng hoàng-"Ai gửi ngươi tới đây?"

Tiểu phượng hoàng nghiêng cái đầu nhỏ của nó rồi rúc lên:

/Chủ nhân, ta không biết. Nhưng mà ta nhớ, người đó thực ấm áp, mềm mại./

Ấm áp, mềm mại sao?

Severus Snape nhìn tiểu phượng hoàng, ánh mắt thoáng nhu hòa lại. Rất giống người đó, không phải sao?

Một phượng hoàng, cái tên đẹp nhất là Ellarior...

Giọng nói dịu dàng năm nào hiện lên trong đầu, Snape lại gần cái bàn để cho tiểu phượng hoàng nhảy lên tay mình nói:

"Từ nay ngươi gọi là Ellarior..."

"Severus, ngươi nghĩ sao?"

Dumbledore ngồi xuống cái ghế dài nhìn Ellarior trên tay Snape hỏi.

"Ta nghĩ, đây là món quà của cha đỡ đầu..."

Snape xoa nhẹ đầu Ellarior nói. Dumbledore nhíu mày:

"Điều đó có khả năng, nhưng rất nhỏ. Ngươi biết đó Severus, người đó biến mất cũng gần 20 năm rồi. Không chỉ chúng ta, Tom và cả Người kia cùng lùng sực, có rất nhiều thế lực truy tìm William nhưng thậm chí là 1 cái bóng của y cũng chưa từng xuất hiện. Thậm chí là cái ngày định mệnh đó, y cũng không..."

"Cha đỡ đầu không bao giờ chết, Dumbledore!"-Severus Snape để Ellarior đậu trên vai mình hằn học-" Chỉ cần người muốn, không ai trong số chúng ta có khả năng tìm ra người. Khi đúng lúc, người sẽ lại 1 lần nữa xuất hiện. Chỉ là, không biết chúng ta có thể thấy hay không thôi. Vì thời gian, luôn là thứ ngăn cản chúng ta..."

Vì thời gian, không còn ngăn cản chúng ta nữa rồi...

Đầu tháng hai Hermione rời khỏi bệnh thất, đuôi đã đứt, râu đã rụng, mặt đã nhẵn lông. Harry đã túm được cuốn nhật kí của Tom, nhưng chỉ với ba chữ T.M.Riddle, cậu bé vẫn không nghĩ tới người mà Dumbledore đã nói với cậu cách đây vài tháng. Chí ít, Tiêu Nhiên cũng không lo lắng mảnh linh hồn sẽ bị tiêu diệt trước thời hạn.

Nhưng với Hermione thì khác. Tiêu Nhiên không thể phủ nhận chỉ số thông minh của cô bé. Ít ra, quà giáng sinh dành cho Hermione là 1 tấm gương giảm thiểu sát thương ma thuật, cô bé cũng sẽ không bị tổn thương nặng như những nạn nhân khác của Basilick.