Được ngồi cùng bàn với Trình Gia Thừa quả thật là có lợi vô cùng, vì ngày hôm nay, lần đầu tiên Mạnh Dao đạt điểm toàn phần bài kiểm tra vật lý.
Thời gian biểu học tập của Trình Gia Thừa là do hắn tự đặt ra, Trình Gia Thừa nhìn bài thi một lượt rồi chọn ra những câu khó nhất để làm, tất cả những câu còn lại đều giải trong đầu, mỗi khi hắn cầm bút chăm chú suy nghĩ thì tim Mạnh Dao lại đập rất nhanh.
Cô cảm thấy hình như mình bị trúng độc rồi, Trình Gia Thừa chỉ ngồi bên cạnh thở thôi cũng khiến cho cô cả ngày không thể tập trung làm bài tập.
Trình Gia Thừa bị cô nhìn đến mất kiên nhẫn, thế nên bèn đưa cho cô một tờ giấy kiểm tra để cô làm, nhân cơ hội giảng bài, hắn vói ngón tay vào huyệt nhỏ của cô moi moi sờ sờ, thì thầm vào tai cô mắng một câu bé lẳиɠ ɭơ.
Mỗi lúc như vậy cô sẽ cảm thấy hối hận vì kết quả nhiều năm giáo dục của Trương Tố Úc trở thành công cốc, cô không thể kiểm soát được bản thân mình, lúc nào cũng muốn vồ lấy Trình Gia Thừa.
May mắn thay Trình Gia Thừa rất thích cơ thể của cô, gần đây hắn vô cùng say mê nơi riêng tư bí ẩn của cô.
Mỗi ngày vào buổi tối cô đều chụp ảnh huyệt nhỏ của mình lại rồi gửi những tấm mắc cỡ đó cho hắn xem, rồi sau đó trong bóng tối tưởng tượng cảnh Trình Gia Thừa sẽ thủ da^ʍ ra sao với tấm ảnh của mình, nghĩ tới cảnh hắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ra thôi cũng đã khiến cô miệng đắng lưỡi khô cả đêm mơ bậy bạ.
Hắn thật sự mê cơ thể của Mạnh Dao, lợi dụng lúc nghỉ trưa mà dẫn cô đến phòng nghỉ tìm tòi học hỏi.
Mạnh Dao ngồi trên bàn, hai chân mở rộng đối diện với Trình Gia Thừa ngồi trên ghế sofa, trông hắn bây giờ nghiêm túc hơn lúc giải đề rất nhiều, chăm chú quan sát huyệt nhỏ của cô.
Cắm ngón tay vào một lúc, sờ nước cô một hồi, rồi đưa lên mũi ngửi.
Chỉ nhìn cảnh này thôi cũng khiến cho Mạnh Dao tiết ra, từng giọt từng giọt chảy xuống lướt qua kẽ mông.
“Em được làm ra từ nước à? Sao lại mềm như vậy.”, Trình Gia Thừa thì thầm, hắn đến gần, khi chóp mũi của hắn chạm vào môi âʍ ɦộ thì tim Mạnh Dao gần như ngừng đập.
“Muốn tôi ăn không?”
Mạnh Dao gật đầu, sắc mặt đỏ bừng thành quả táo, Trình Gia Thừa cúi người vươn đầu lưỡi liếʍ huyệt nhỏ của cô, dùng đầu lưỡi mạnh mẽ đẩy ra hai mép môi âʍ ɦộ, liếʍ láp kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt châu sưng lên, rồi lại cắи ʍút̼, làm cho cô run rẩy cầu xin.
“Đừng… Đừng ăn…”
“Không thích tôi liếʍ à?” Hắn hỏi nhưng động tác cũng không ngừng lại mà xấu xa tiếp tục trêu chọc “Nhưng tôi thích.”
Ngón tay mở ra huyệt nhỏ, đầu lưỡi mềm mại mạnh mẽ linh hoạt chui vào từng chút từng chút thọc vào rút ra, Mạnh Dao suýt nữa không chống đỡ được thân thể của mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì ra hai chân đã thành thật quấn chặt lấy cổ hắn.
Trình Gia Thừa bị ghìm đến mất kiểm soát, hắn mυ'ŧ mạnh một cái, những dòng nước chỗ Mạnh Dao tiết ra cứ từng giọt từng giọt bắn lên trên nửa gương mặt hắn.
Hắn lại liếʍ tiếp, nhanh chóng mυ'ŧ sạch hết nước mà cô chảy ra, lòng bàn tay véo mông cô một cái đau điếng khiến Mạnh Dao tưởng mình như đang lang thang trên thiên đường lại rơi bịch xuống địa ngục, ngón chân cuộn tròn vào nhau.
Hắn chuẩn bị bαo ©αo sυ, tháo ra rồi đưa vào miệng cho cô ngậm rồi thọc dươиɠ ѵậŧ vào, nhưng bαo ©αo sυ vừa tới qυყ đầυ thì lại tuột ra, rồi lại lần nữa bị thọc vào bên trong, Mạnh Dao suýt chút nữa nghẹt thở, cô vội vã nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhổ bαo ©αo sυ ra mặc vào cho hắn.
Mạnh Dao nằm trên bàn, hai chân cô duỗi thẳng trong không khí bị hắn dạng ra một góc chín mươi độ ddijt vào, Trình Gia Thừa nhìn thẳng vào mắt cô, hắn thẳng người nhanh chóng cắm rút, khi lại nặng khi lại nhẹ, mồ hôi trên trán túa ra rơi xuống mặt cô, Mạnh Dao nheo mắt tận hưởng cảm giác thân mật này.
Ngay lúc Trình Gia Thừa bắn ra thì tấm lưng của Mạnh Dao đã bị cọ xát đến đỏ rực, sau khi ăn no hắn vẫn luôn rất dịu dàng, ôm cô dậy mặc quần áo vào cho cô, rồi lại yêu thương hôn lên môi cô.
“Đợi khi trúng tuyển vào đại học tôi sẽ không mặc bao dduj em, sẽ bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, bắn cho chỗ này phồng lên.” Hắn vừa nói vừa sờ vào bụng nhỏ của Mạnh Dao.
Mạnh Dao quay đầu hôn hắn một cái thay cho câu trả lời, Trình Gia Thừa sờ đầu cô, cười cười hỏi, “Tôi làm gì thì em cũng không từ chối sao?”
“Vâng!”
“Bắn đến mang thai thì sao, khiến cho em ôm bụng to đi học cũng đồng ý à?”
“Ừm.”
“Ngốc ơi là ngốc.” Trình Gia Thừa xoay đầu cô quay sang chỗ khác, trong lòng cảm thấy khó tả.