Từ thứ ba đến nay Trình Gia Thừa không có đến trường, Mạnh Dao không nghe nói có bất kỳ cuộc thi nào cần phải đi tham gia vào những ngày gần đây, trong giờ nghỉ trưa, cô mượn điện thoại di động của Phạm Y để gọi cho hắn.
Hắn không nghe máy. Vào buổi chiều, bỗng điện thoại trong cặp của cô rung lên, hắn nhắn tin nói thứ năm hắn sẽ về.
Đến tận thứ sáu Trình Gia Thừa mới trở về trường, giờ Trình Gia Thừa không còn là bạn cùng bàn của cô nữa, Mạnh Dao muốn hỏi hắn có phải bị bệnh hay không, nhưng cả buổi sáng cô không dám đến nói chuyện trực tiếp với hắn.
Điện thoại di động trong cặp rung lên, Mạnh Dao lén lút lấy ra xem.
[Nhìn tôi làm gì? Muốn bị ddijt? 】
Một đám mây đỏ leo lên mặt Mạnh Dao, cô nhẹ nhàng gật đầu với tấm bảng đen, cô biết hắn đang theo dõi mình.
Buổi trưa tan học, Mạnh Dao vừa bước ra khỏi lớp thì đã bị Trình Gia Thừa giữ lại, hắn dẫn cô lên sân thượng, đây là lần đầu tiên Mạnh Dao lên nóc tòa nhà, phong cảnh ở đây rất đẹp.
“Cậu bị bệnh à?”
“Đúng rồi.” Trình Gia Thừa nói dối, là bà nội bị bệnh, hắn ở bệnh viện chăm sóc bà hai ngày.
Mạnh Dao lấy tay sờ trán hắn, lo lắng hỏi: “Bệnh gì vậy? Đã khỏe hơn chưa?”
Trình Gia Thừa kéo tay cô xuống dẫn cô đến một chỗ khuất, hắn đi tới cởi cúc áo cô ra, thong thả nói: “Vẫn chưa khỏe, em xoa dịu tôi được không?”
Mạnh Dao gật đầu, vẫn để hắn cởϊ qυầи áo cho mình, hắn vừa cởϊ qυầи lót cô ra vừa véo véo bộ ngực của cô, Mạnh Dao thấy vậy thì ưỡn ngực tự mình dâng lên, sau lưng cô có một bậc thang, Trình Gia Thừa ôm lấy cô xoay người ngồi xuống, Mạnh Dao rất tự giác mà ngồi xuống trên đùi hắn để hắn có thể di chuyển dễ dàng hơn.
“Gầy đi rồi hả?” Một tay Trình Gia Thừa nắm lấy ngực cô, tay kia sờ soạng eo cô, không có chút mỡ thừa nào, như kiểu có thể sờ tận vào xương cốt.
Bầu vυ' còn lại lộ ra trong không khí, gió thổi qua lạnh lạnh khiến cô ngượng ngùng, Mạnh Dao lắc đầu nói không có, sau đó tự đưa tay ra nắm lấy đầṳ ѵú mẫn cảm của mình.
“Da^ʍ vậy à? Tự mình sờ?” Trình Gia Thừa đẩy tay cô ra rồi cắn xuống, dùng răng cắn chặt đầṳ ѵú, kéo ra một chút rồi lại buông ra, đầṳ ѵú hồng hồng ban đầu sau vài lần bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ vuốt ve liền trở nên cứng rắn mẫn cảm.
“Ướt rồi?”
“Ừm…”
“Tôi sờ xem.” Trình Gia Thừa vói tay thò vào váy, dùng một ngón tay cầm mảnh vải lên trêu chọc nó hai lần nhưng lại bị Mạnh Dao nắm lấy cánh tay ngăn lại.
Hắn nghi ngờ nhìn mặt cô, giọng Mạnh Dao nhỏ như muỗi kêu, cô thủ thỉ, “Cởϊ qυầи lót ra.”, cô không muốn mặc qυầи ɭóŧ ướt đến lớp.
Trình Gia Thừa cười xấu xa, hai mắt híp lại, dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi của cô, lưu manh hỏi: “Cậu cũng biết được mình nhiều nước da^ʍ như thế nào à? Mấy ngày nay tự mình sờ hay sao mà huyệt nhỏ càng ngày càng nhiều nước như vậy hả.”
Ngón tay thong thả cắm vào huyệt nhỏ của cô thọc rút, Mạnh Dao vùi mặt vào vai hắn khẽ ngâm nga, kiềm nén lại gợϊ ȶìиᏂ, không thỏa mãn mà mở miệng khe khẽ cầu xin thương xót, hô hấp của Trình Gia Thừa trở nên dồn dập, đẩy nhanh tốc độ để cô bé trinh non này lên cực khoái.
“Cứng quá, liếʍ chim cho tôi nhé?”
Mạnh Dao đứng lên đi qua bên cạnh hắn ngồi xuống, thả dươиɠ ѵậŧ của hắn ra rồi vùi đầu vào đó, hằng đêm cô đã thử thực hành bằng ngón tay của mình thế nên giờ đây cô cũng đã biết rõ cách lấy lòng hầu hạ.
Trình Gia Thừa quả nhiên bị hầu hạ đến thoải mái, hắn thở hổn hển chỉ huy, “Liếʍ trứng đi, nhẹ thôi.”
“Thông minh quá, nuốt nhanh thêm chút.”
Tiếng nhóp nhép của oral sεメ càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng lại có tiếng rêи ɾỉ của cô gái và tiếng thở dốc của chàng trai, có ai đó sau cánh cửa sân thượng đang nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt đầy tức giận.
“Bắn vào miệng được không? Dao Dao có muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không?”
Mạnh Dao gật đầu, có một giọt nước mắt rơi xuống ngay khi hắn bắn ra, Trình Gia Thừa sướиɠ điên người, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa nơi Hà Khải đang nhìn lén nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bàn tay dịu dàng vuốt ve vào mái tóc của cô gái.
“Dao Dao thật ngoan, lát nữa sẽ mua đồ ăn ngon cho em.” Mạnh Dao nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, lại lần nữa được hắn ôm đến trên đùi, hắn nói để hắn mặc quần áo cho cô, mặc xong vẫn còn lưu luyến mà cách quần áo sờ soạng cơ thể cô một hồi.
“Mình không muốn ăn.”, Mạnh Dao ôm lấy hắn không buông, trái tim tràn ngập tình cảm lưu luyến.
“Ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xong no rồi à?” Trình Gia Thừa trêu chọc cô, Mạnh Dao cũng không giải thích.
Tâm trạng Trình Gia Thừa rất tốt nên hôn mạnh vào má cô một cái, “Lần sau tôi cũng sẽ ăn nước da^ʍ của cậu.”
***
Chị tác giả: Có ai đọc thì để lại lời nhắn và phản hồi cho mình nhé