Bất Sát

Chương 8-6

Chương 6: Hãm hại

Keisy chậm rãi mở mắt, đầu tiên nhìn thấy trần nhà bằng gỗ, sau đó liền cảm giác thấy cơ bắp toàn thân mình đau mỏi, nhưng lạ quá, cậu luyện tinh thần lực, đau đầu là bình thường, làm sao lại luyện đến cơ bắp đau mỏi đây? Keisy uể oải ngồi dậy, đánh giá bốn phía một chút, rốt cuộc tìm được nguyên nhân.

Keisy vừa duỗi thân thể, trong miệng vừa không ngừng mắng: "Thật không lương tâm, lại có thể ném ta ở trên mặt đất, ở mặt đất ngủ một đêm, không cảm lạnh phát sốt đã là không tệ rồi."

"Không lương tâm? Hừ!"

Gre ngồi ở trên ghế bành ở một bên, nhướn mày nói: "Trước kia, ta thế nhưng là trực tiếp ném Le đang bị trọng thương bỏ mặc ở hoang dã, để hắn tự bò về. Ngươi bây giờ nằm ở đây, đối đãi là rất không tệ, nếu không phải ngươi là đời sau của ta, nào có loại trọng đãi này."

"Leola có thể sống đến bây giờ, căn bản chính là cái kỳ tích." Keisy bây giờ sâu sắc thể hội được điều này.

"Ha ha ha, ta cũng cảm thấy như thế." Gre bất lương cười.

"Này! Nghe nói ông và Isanna vợ của Long Hoàng rất quen thuộc?" Keisy đột nhiên bừng bừng hứng trí hỏi: "Vậy ông làm sao không nhận ra Leola? Nghe nói anh ta giống mẹ mình y như đúc mà?"

Vốn còn cười một cách bất lương, vừa nghe thấy lời của Keisy, tươi cười của Gre lập tức biến mất, còn lạnh lùng trừng Keisy, người sau giống như không cảm giác được nguy cơ xuất hiện, còn chán sống mà phát ngôn: "Oh oh oh, nói không chừng ông căn bản đã nhận ra Leola rồi, nhưng nể mặt cố nhân... không đúng, ông lúc đó hẳn là không biết Isanna đã chết rồi, là nể mặt bạn già năm xưa, cho nên nuôi con thế bà ấy, còn huấn luyện thật tốt."

Bàn tay to của Gre túm một cái, bóp chặt cổ của Keisy, lần này, cậu cuối cùng cũng phát hiện sinh mệnh của mình có nguy hiểm rồi, trước hết là im miệng, sau đó vừa lại mở miệng đáng thương nói: "Bà nội cháu hả, một mình ở lại đó thật cô đơn, vừa lại bởi vì là con gái của ông, cho nên bị người truy sát, mai danh ẩn tính sinh sống, nếu như bà áy biết cháu trai của mình vậy mà bị bố bà ấy bóp chết, dưới cửu tuyền cũng sẽ chết không nhắm mắt."

Mặc dù biết gã Keisy này là đang nói nhảm, nhưng nhớ tới con gái lớn của mình, tay của Gre vẫn là chậm rãi buông ra, hắn hừ một tiếng uy hϊếp: "Ngươi bớt nói nhảm cho ta, ta làm sao có thể nhận ra Le là con trai của Isanna, cho dù nó là con trai của Isanna, cũng là con trai của tên khốn Long Hoàng kia, ta gϊếŧ còn không kịp."

"Vâng, vâng, ông gϊếŧ còn không kịp." Keisy cười nịnh bợ.

Gre vừa lại hừ một tiếng, nhưng lập tức nhớ tới mục đích của mình, hắn nói với Keisy: "Đúng rồi, tên gì kia đã huấn luyện gần như được rồi, ta cũng khôi phục ký ức của tên Tân gì đó rồi, tiếp đến ta không quản nữa, bọn chúng tự đi liều mạng đi."

Mặc dù Gre nói một cách mơ hồ, nhưng Keisy cũng gần như hiểu rồi: "Lâm Quý Vân đã huấn luyện xong rồi? Nhanh như thế? Không phải chứ, chẳng lẽ hắn là thiên tài?"

Gre cười lạnh một tiếng, nhất thời khiến Keisy sởn gai ốc, lòng biết cứ ở lại đây khẳng định đối với mình sẽ không có chỗ tốt, sau khi bỏ xuống một câu "Cháu đi xem thử", Keisy liền nhanh như chớp chạy mất.

"Lâm Quý Vân!"

Keisy xa xa liền nhìn thấy Lâm Quý Vân và Chân Không đang đổ mồ hôi huấn luyện, cái gì mà đối đánh, đứng tấn, chạy cự ly dài, huấn luyện mặc dù vất vả, nhưng thoạt nhìn vẫn coi như là huấn luyện trong phạm vi bình thường, Keisy cảm thấy rất kỳ quái, theo như cậu biết, huấn luyện của Leola thế nhưng không phải bậc này.

Gre luôn là phàn nàn, quá khứ hắn từng ném Leola mười tuổi vào ổ sói mấy chục con, kết quả hắn vậy mà chỉ có gϊếŧ mọi con sói, cuối cùng dốc kiệt sức với sói chúa rồi ngã xuống đất, thật là đồ ngu xuẩn!

Khi nghe thấy lời này, Keisy không khỏi cảm thán nói: "Mười tuổi đã có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ ổ sói, cho dù là đao cũng sẽ chém đến cùn rồi đi."

Gre lại nói: "Oh, sẽ không cùn đâu, lúc đó ta quên cấp đao cho hắn."

Keisy: "..."

Lại có khi, hắn dùng dịch chuyển tức thời ném Leola mười hai tuổi đến nơi xa ngàn cây số đi chấp hành nhiệm vụ, kết quả hắn lại có thể tốn hết một tháng mới trở về tổ chức, chẳng lẽ là mù đường sao?

Keisy hỏi: "Ông có cho anh ta bản đồ không?"

Gre trách mắng nói: "Cho cái rắm! Bản thân ta trước giờ không dùng bản đồ, đâu ra bản đồ cho hắn."

Keisy vừa lại hỏi: "Chẳng lẽ anh ta hỏi đường?"

Gre: "Hỏi ai hả? Địa điểm huấn luyện của Sát Long Lâu chỉ có người trong tổ chức biết."

Nói đến đây, hai người đều trầm mặc một chút, vậy Leola rốt cuộc là làm sao trở về tổ chức?

Nếu không nữa chính là, Gre chê số lần vận chuyển chân khí của Leola quá ít, thế là hắn đích thân giám thị Leola vận chuyển chân khí, bức hắn không được dừng lại.

Keisy hỏi: "Cuối cùng rốt cuộc đã chuyển mấy lần?"

Gre: "Không biết, lúc đó ta ngủ thϊếp đi, lúc tỉnh lại, gã đó đã hộc máu trọng thương, mạng đang một sớm một chiều, sớm đã không nhớ rốt cuộc chuyển mấy lần."

Hai tháng qua, nghe xong rất nhiều phàn nàn của Gre, Keisy sâu sắc cảm nhận được, Leola quả nhiên là con gián thân bất tử, mà người bị Gre mắng đồ ngu toàn bộ đều là thiên tài chân chính, đối với người thiên tài bình thường trở xuống, Gre thông thường ngay cả tên cũng không nhớ, ví dụ như, Lâm Quý Vân và Chân Không lảng vảng ở trước mặt Gre hết hai tháng, xưng hô của hai người vẫn là "tên gì kia" và "Không gì đó", từ đó có thể thấy, thiên tư của Chân Không ở trên Lâm Quý Vân, ít nhất khiến Gre nhớ được một chữ.

Thấy Keisy tới, Lâm Quý Vân và Chân Không đều dừng lại huấn luyện, đi nhanh tới, nhưng thấy Keisy không ngó ngàng bọn họ, mà có dáng vẻ suy nghĩ chuyện gì, trên mặt khi thì cười khổ, khi thì lắc đầu, hai người đối mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao.

Vất vả lắm, Keisy thở dài một hơi nói: "Gã Leola kia có thể sống sót căn bản chính là kỳ tích lớn nhất trên lịch sử."

"Cái gì?" Chân Không và Lâm Quý Vân nghe vậy sửng sốt.

"Không có gì đâu, đúng rồi, chủ thượng nói với tôi, ông ta đã khôi phục ký ức của Tân Yết Thiên, cũng đem mọi thứ khôi phục nguyên trạng rồi, Lâm Quý Vân anh tốt nhất mau chóng ngẫm nghĩ làm thế nào trong vòng một tháng, triệt để hủy hoại Tân Yết Thiên, ắt phải khiến hắn đau không muốn sống, nếu không, người đau không muốn sống có khi sẽ biến thành anh." Keisy cảnh cáo nói.

"Một tháng? Vì sao phải gấp như thế?" Lâm Quý Vân đại kinh thất sắc, trong vòng một tháng phải khiến cho một võ lâm minh chủ xuống đài?

"Bởi vì một tháng sau, Gre muốn xem tôi, Bạch Thiên và Leola quyết đấu, bây giờ huấn luyện của tôi cũng gần như được rồi, tiếp đến chỉ có tự mình dốc sức, cho nên chủ thượng bớt đi cái tiêu khiển là tôi đây, anh nếu ở tháng này khiến chủ thượng cảm thấy nhàm chán, anh sẽ chết rất khó coi đấy."

Keisy sâu sắc hợp lý giải thích, mà cậu tin mình đủ hiểu rõ Gre, trên thực tế, Gre căn bản đem chuyện Lâm Quý Vân đối đầu với Tân Yết Thiên này, coi là tiết mục giải trí để xem đi.

Sắc mặt của Lâm Quý Vân thế nhưng đủ khó coi rồi, mặc dù Keisy ăn nói hoang đường, nhưng không biết làm sao, Lâm Quý Vân vô cùng tin tưởng lời của cậu nói, hình như chủ thượng chính là nghĩ như thế.

"Vậy tôi nên làm sao đây?" Lâm Quý Vân hoảng loạn tay chân.

"Đừng lo lắng, tôi đã giúp anh nghĩ xong kịch bản rồi!" Keisy dáng vẻ ung dung bình tĩnh: "Chẳng qua cần Chân Không phối hợp, thế nào?"

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Lâm Quý Vân, Chân Không cũng gật đầu: "Không vấn đề, tôi nhất định phối hợp."

"Đây! Cầm lấy cái này." Tay của Keisy vươn ra sau, lúc lần nữa vươn đến phía trước, nói cũng kỳ quái, một cái giỏ trúc không nhỏ liền xuất hiện trên tay cậu, trong đó còn chứa đầy trứng gà.

Trứng gà này thế nhưng không phải trứng bình thường, Lâm Quý Vân quá hiểu rõ rồi, bởi vì hắn cũng từng mua một quả từ trên tay của Gre, phía trên quả trứng vẽ đồ trận hình tròn kỳ quái, chỉ cần nhỏ lên một giọt máu, liền có thể triệu hồi ra đủ loại yêu quái kỳ lạ cổ quái.

"Nhìn sơ, thế lực của Tân Yết Thiên hình như vượt xa các người..." Keisy lộ ra mỉm cười sâu không thể lường.

"Thực tế thì sao?" Chân Không bừng bừng hứng trí hỏi.

"Trên thực tế... thật sự vượt quá các người!"

Thân thể Chân Không trượt một cái, vội vàng kéo trở về, hỏi: "Vậy nên làm sao hả?"

"Hừ! Thực lực mạnh thì làm sao? Một chọi một, ai mạnh hơn Gre? Nhưng ông ta chẳng phải vẫn bị Long Hoàng đánh cho phải chạy sang thế giới khác?"

Keisy hai tay chống nạnh, hét lớn nói: "Thế giới này là phải so hèn hạ!"

"Hèn hạ?" Lâm Quý Vân và Chân Không đều sững sờ nhìn Keisy giống như thể chân lý.

"Không sai! Nếu đối phương cũng đã hãm hại anh rồi, anh làm gì phải ngoan ngoãn đi chính đạo, nếu so đo hèn hạ và hãm hại, ai mạnh hơn Keisy tôi? Tôi nói cho anh, mặc kệ Tân Yết Thiên hắn dưới tay có mấy trăm hay mấy ngàn cao thủ, chọc vào Keisy tôi, toàn bộ đều vô dụng hết!"

Tâm tình Lâm Quý Vân kích động, vội vàng la to: "Xin tiền bối chỉ đạo!"

Keisy âm hiểm cười từng đợt, ngoắc ngoắc tay với Lâm Quý Vân và Chân Không, bảo hai người đến gần thì thầm nói.

"Đây... có quá hèn hạ rồi không?" Trong lúc đó, Lâm Quý Vân đột nhiên lùi ra sau mấy bước, đồng thời kinh hô.

Chân Không cũng mặt lộ khó xử —- "Đây đơn giản là vô sỉ!"

"Không muốn bị chủ thượng lóc thành từng miếng từng miếng, thì nghe tôi nói tiếp." Keisy lườm một cái, kéo lỗ tai hai người trở lại, tiếp tục thì thà thì thầm nói.

Một tháng kế tiếp, võ lâm bốn phía nổi lên sóng gió, đầu tiên là võ lâm minh chủ Tân Yết Thiên cử hành võ lâm đại hội, nhưng khi kẻ chiến thắng, Chân Không của Lý gia quán muốn lấy kiếm phần thưởng, Tân Yết Thiên lại đột nhiên nuốt lời, không muốn ban phát kiếm cho Chân Không (Keisy: thừa thãi! Ta len lén đánh tráo thanh kiếm đó thành thanh Tân Yết Thiên yêu quý nhất, hắn đương nhiên không nỡ tặng).

Chân Không giận dữ phất tay áo mà đi, phao tin muốn tụ tập đạo sĩ, đòi lại công đạo, đồng thời cũng tuyên bố thiên hạ mặc dù Tân Yết Thiên coi thường tín nghĩa, không muốn ban phát phần thưởng, nhưng thảo phạt yêu quái là trách nhiệm của đạo sĩ, Chân Không sẽ vì trách nhiệm của mình, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.

Giang hồ nhao nhao chỉ trích Tân Yết Thiên không đúng, cũng khen ngợi phong phạm suy nghĩ cho muôn dân thiên hạ của Chân Không.

Trong tình thế hỗn loạn này, vậy mà lại lưu truyền có sát thủ của Sát Long Lâu ra vào chỗ ở của Tân Yết Thiên, vừa lại có một nô tỳ bị Tân Yết Thiên một kiếm gϊếŧ chết (nô tỳ bị gϊếŧ, Lý quán chủ đặc biệt tài trợ một hình nhân giấy), bởi vì nô tỳ này nhặt được một vật, nô bộc trốn ngoài cửa sổ hình như nhìn thấy rồi, đó là một miếng lệnh bài hình ngôi sao năm cánh, mà ai cũng biết, đây thế nhưng là biểu tượng của Sát Long Lâu, (Keisy: ta mạo hiểm sinh mạng chôm từ bên cạnh chủ thượng đó! Chân Không lẩm bẩm: Thật không? Tôi làm sao thấy cậu chỉ là lượm một miếng trong xó.)

Đạo sĩ của Chân Không liên minh khắp nơi tróc nã yêu quái, truy tra nguồn gốc, rốt cuộc phát hiện trứng gà có đồ trận kỳ dị, cũng phát hiện chỉ cần nhỏ máu lên, liền có thể triệu yêu quái tới, lúc này, mấy nô tỳ từ trong nhà Tân Yết Thiên chạy ra len lén tiết lộ, từng ở trong nhà nhìn thấy loại trứng này, đầy một giỏ lận!

"Dọa cho chúng tôi trong đêm chạy khỏi đó, cho dù lương bổng có nhiều, cũng phải còn mạng để kiếm đã, ngài nói đúng không? Đại gia." Một thiếu niên tóc lục chưa hết hoảng hồn nói với Chân Không, đương nhiên, là nói trước mặt chúng đạo sĩ và không ít võ lâm nhân sĩ tự nguyện gia nhập.

Khi Chân Không yêu cầu lục soát chỗ ở của Tân Yết Thiên, Tân Yết Thiên tức đến trợn mắt thở phì phì, bạt mạng phủ nhận nhà mình có nô tỳ chạy trốn, cũng không thừa nhận mình có loại trứng gà quái dị đó, cuối cùng dưới áp lực đành phải để cho đám người Chân Không đi vào lục soát.

Lục soát đương nhiên không hề có thu hoạch, khi đám người Chân Không ôm theo thần tình áy náy rời khỏi, nhà của Tân Yết Thiên lại bị một đống yêu quái vén nóc nhà, rất minh hiển, quái vật là từ trong nhà luồn ra, chúng võ lâm nhân sĩ nhốn nháo hoảng loạn một hồi, vất vả lắm mới ở dưới chỉ huy của Chân Không, tiêu diệt yêu quái. (Chân Không hi sinh mười mấy giọt máu của mình, ở lúc lục soát len lén ném vào trong nhà)

Lần này, ngay cả Tân Yết Thiên cũng cứng họng không nói được gì.

Nhà dột còn gặp mưa giông, tội phạm truy nã Lâm Quý Vân vốn lưu vong ở bên ngoài vậy mà đã trở về, hắn cả người chật vật chán nản, toàn thân vết thương chi chít, trên đầu lại cột vải trắng, còn dùng máu viết, Tân Yết Thiên trả mạng cả nhà ta đây! Hắn ngày ngày quỳ ở trước cửa nhà Tân Yết Thiên, trước người luôn là lót miếng vải trắng, trên vải dùng máu ghi âm mưu gϊếŧ chết võ lâm minh chủ tiền nhiệm, hãm hại cả nhà hắn của Tân Yết Thiên.

Mới đầu có người xông ra, xé bỏ huyết thư của Lâm Quý Vân, còn ẩu đả hắn một trận, Lâm Quý Vân ngửa mặt lên trời gào thét ông trời không có mắt, nhưng lúc này, bầu trời trong xanh vậy mà nổi lên tuyết bay (bão tuyết, ma pháp công kích phạm vi lớn Keisy mới học được, phiên bản uy lực giảm yếu).

Lúc này, mọi người sớm đã ôm đủ loại hoài nghi đối với Tân Yết Thiên, mười người có tám người đều đã tin cách nói của Lâm Quý Vân, càng hoài nghi nguồn gốc của yêu quái căn bản chính là Tân Yết Thiên.

Cuối cùng, giang hồ rốt cuộc không thể nhẫn nhịn cái võ lâm minh chủ hoang đường này nữa, nhao nhao kết minh lại, chuẩn bị lật đổ cái võ lâm minh chủ này, Tân Yết Thiên gần như đến bước đường cùng, trốn ở trong nhà mình tránh không gặp mặt.

"Vì sao? Vì sao lại biến thành thế này?" Tân Yết Thiên đầy mắt gân máu, trên bàn trên đất đều toàn là bình rượu.

Một bóng người chậm rãi hiển hình, bóng người đó biếng nhác nói: "Khi ngươi hãm hại người khác, thì phải có ý thức bị người khác hãm hại."

Tân Yết Thiên nhảy dựng lên, rút kiếm ra, như phát điên gào rống: "Là ai? Ngươi là ai? Vì sao muốn hãm hại ta?"

Khi Tân Yết Thiên vọt về phía thân ảnh đó, thân ảnh đó lại đột nhiên biến mất, nhìn không thấy người, nhưng âm thanh âm u thê thảm lại truyền đến: "Tân huynh, minh chủ đối đãi huynh không tệ, huynh cần gì một kiếm gϊếŧ minh chủ?"

"Ai? Ngươi là ai?" Là Lâm Quý Vân đi? Ngươi tên ranh con này, mau lăn ra đây cho ta, đừng giả thần giả quỷ!" Tân Yết Thiên bổ kiếm lung tung, chém tan nát đồ dùng trong nhà xung quanh.

"Tân huynh, chúng ta chung quy cũng từng là huynh đệ một hồi, huynh lại có thể loạn kiếm chém ta thành mười mấy khối, ngay cả toàn thây cũng không để lại..."

Nhớ đến Lâm Quý Chi bị mình gϊếŧ chết, Tân Yết Thiên chột dạ một hồi, âm thanh cũng run rẩy lên: "Là ai? Giả thần giả quỷ, mau lăn ra đây!"

Người đó quả nhiên xuất hiện rồi, một bóng người đầm đìa máu tươi xuất hiện ở trước mắt Tân Yết Thiên, nhưng thân ảnh lại rất là mơ hồ, Tân Yết Thiên liều một cỗ dũng khí không tin quỷ thần, một kiếm bổ qua, kiếm thiết thực chém qua thân ảnh đó, nhưng lại như thể chém không khí, ngay cả một chút trở ngại cũng không có, tỏ rõ ở đó căn bản không có thứ gì...

"A A A... có quỷ!" Tân Yết Thiên điên cuồng kêu rú, trơ mắt nhìn bóng quỷ đó nhào về phía hắn, cuối cùng hắn xụi lơ xuống đất, ánh mắt đờ dại, khóe miệng thòng nước miếng, mắt thấy là điên rồi.

Bóng quỷ biến mất, ba người đi vào căn phòng.

"Không ngờ người này lại sẽ có kết cục như vậy." Chân Không cảm thán.

"Cha... Quý Vân cuối cùng cũng đã giúp người báo đại thù!" Lâm Quý Vân hai mắt rơi lệ, mà quần áo đầm đìa máu trên người hắn vậy mà y như đúc bóng quỷ.

"Quỷ... chẳng qua là quy luật hình ảnh phản chiếu thôi."

Phía sau Keisy bồng bềnh mấy tấm gương nước lớn, nếu Tân Yết Thiên cũng đã điên rồi, mấy tấm gương nước đó cũng không có đất dụng võ nữa, Keisy cũng mặc cho nó vỡ tan trên mặt đất, coi như là tiếng chuông chia buồn cho mất mát cũ, và tiếng pháo chúc mừng khởi đầu mới đi!