Đèn đuốc huyên náo, sáng chói màn đêm, chiếu sáng rạng rỡ đám người nhốn nháo trong yến hội, tôi lẳng lặng đứng ở một góc hẻo lánh, gật đầu chào hỏi với những người đi qua, ngẫu nhiên sẽ có người sẽ tiến lên bắt chuyện với vị "Malfoy phu nhân" này, tôi liền vui vẻ trả lời vài câu.
Astolia cầm champagne, chậm rãi đi về phía tôi, trong ánh mắt mang theo kiêu ngạo không cách nào xóa sạch, giờ phút này mặt cô ta tràn đầy gió xuân, chỉ là sự tuyệt tình lóe lên trong ánh mắt lại bị người vẫn luôn chú ý đến cô ta là tôi thu vào trong mắt.
"Cynthia, cô thật đúng là nhàn nhã trước sau như một nha." Cho dù là xưng hô thân mật đến đâu cũng không thể che dấu sự ly hợp giữa hai người chúng tôi, nụ cười giả trên mặt Astolia cũng sắp không nhịn được nữa, nhìn giờ phút này mặt nạ của cô ta thật dày, tôi thật sự muốn hỏi có phải cô ta đã cạo hết tường trắng trên nhà Greengrass xuống và dùng để trang trí khuôn mặt của mình hay không.
Kể từ khi biết rằng quả cầu thủy tinh liên quan đến việc mất trí nhớ của tôi đến từ gia đình Greengrass, sự thù địch của tôi đối với cô ta ngày càng trở nên khó che giấu. Chỉ là lúc này, tôi vẫn lựa chọn lãnh đạm trả lời: "Tại sao lại không chứ? Nhàn nhã cũng là một loại sinh hoạt mà."
"Đương nhiên, với tư cách là phu nhân Malfoy, tất nhiên cô là người có thể hưởng thụ sự nhàn nhã này nhất." Astoria cười như không cười, lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, làm ra bộ dáng giật mình: "Nha, hai ngày nay "Nhật báo Tiên tri" thật đặc sắc, chẳng lẽ cô bỏ lỡ rồi sao?"
Tất nhiên tôi biết cô ta đang nói đến cái gì: "Làm sao có thể bỏ lỡ được, ý cô đang nói về bài báo liên quan đến chị gái của cô sao?" So với diễn xuất, ai mà không biết chứ, quá khứ tôi rất khinh thường, nhưng hiện tại, để đối phó với người như vậy, tôi không còn khách khí nữa: "Đối với chuyện này tôi cảm thấy rất xin lỗi, tôi tin rằng Daphne sẽ tìm thấy hạnh phúc của chị ấy."
Astoria có vẻ có chút thẹn quá hóa giận, vốn định kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi, lại ngược lại bị tôi cho một vố, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là hy vọng hạnh phúc của chị gái tôi không phải nhờ Draco mới tốt, ảnh chụp trên báo kia... A, cô tuyệt đối đừng để ở trong lòng đấy." Nụ cười không có ý tốt như vậy, Astoria thật đúng là không khách khí với tôi.
"Đương nhiên, làm sao tôi có thể tức giận bởi vì chuyện như vậy được." Nếu như không phải bởi vì hiện tại không phải là thời cơ tốt để ngả bài, tôi thật sự muốn xé mặt nạ giả dối của cô ta ngay tại chỗ.
Nhật báo Tiên tri mấy ngày nay, trên trang nhất đều là cảnh Daphne nắm tay Draco rời khỏi một bữa tiệc quý tộc mấy đêm trước. Đoạn văn miêu tả Daphne và chồng bất hòa như thế nào, cuộc sống vợ chồng hỗn loạn ra sao...
Đương nhiên, có thể miêu tả chuyện riêng của Daphne rõ ràng như thế, hơn nữa còn cung cấp cho báo chí, thông qua trùng trùng điệp điệp cửa ải để phát hành, trở thành tiêu đề trang nhất, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của Astolia Greengrass, con gái nhỏ bảo bối duy nhất của lão gia quý tộc đang nổi tiếng bây giờ. Tuy nhiên, người chiến thắng cuối cùng của vở kịch này lại là chúng tôi.
Đây vốn là một vở kịch mà chúng tôi cố ý an bài, người bị dẫn chính là cô ta.
Astoria thấy tôi không để ý, một bộ dáng không sao cả, hiển nhiên đã mất đi ý chí chiến đấu, có chút không thú vị bỏ đi, tôi cũng đi tới bàn dài ở bên cạnh để lấy một ít điểm tâm ăn cho đỡ thèm, cả đêm đứng ở nơi đó ứng phó với các loại quý tộc tất nhiên không phải ý định của tôi, mà chỉ là khúc nhạc dạo để chúng tôi đợi Astoria mà thôi. Giờ phút này, vở kịch đêm nay cũng kết thúc, tôi chắc chắn phải chọn đi lấp đầy dạ dày của mình.
Chắn chắn khi nhìn thấy Malfoy phu nhân đi ăn, sẽ không có người nào không biết thức thời mà quấn lấy.
Tuy nhiên, tôi đã sai.
Một cánh tay quấn quanh eo tôi: "Làm sao, một mình đứng đây ăn gì vậy? Bữa tiệc có nhàm chán không?" Thật sự là biết rõ còn cố hỏi, giọng nói của Draco đang đứng sau ôm tôi mang theo chút mềm mại, nhẹ nhàng thổi vào bên tai tôi, tôi đẩy đẩy anh. Thật sự là người không thức thời, tôi vốn định nghỉ ngơi thật tốt cũng không yên.
"Không phải là anh nên ở bên cạnh Daphne thật tốt sao?" Đây tuyệt đối không phải là tranh giành tình cảm! Tôi chỉ đang nhắc nhở Draco đừng quên kế hoạch của chúng tôi: "Anh muốn thất bại trong gang tấc sao?"
Chỉ là Draco hiển nhiên không để ở trong lòng, cười như không cười mà xoay tôi lại, ôm lấy tôi, thân mật tựa đầu vào vai tôi: "Astoria cũng đã mắc câu rồi không phải sao, hơn nữa, những bài báo kia, ai cũng nhìn thấy. Hiệu quả mà chúng ta muốn cũng đã đạt được rồi."
Tôi lắc đầu, những điều này còn lâu mới đủ.
"Em là vợ của anh, chứ không phải là quân cờ của anh." Draco khẽ hôn lên khuôn mặt tôi, lần lượt mang theo ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đứng ở đại sảnh trước mặt mọi người làm ra động tác khinh bạc như vậy, mà trong miệng lại nói những lời nghiêm túc như thế: "Nhớ kỹ."
Bây giờ khuôn mặt của tôi nóng bỏng, không có thời gian để chú ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Chỉ là đắm chìm trong thế giới hai người với Draco, cố gắng bảo trì chút thanh tỉnh: "Nhưng mà, kế tiếp..." Với tư cách là lãnh đạo gia tộc Malfoy, Draco cần phải làm được nhiều hơn thế, anh muốn đánh bại Greengrass, một lần nữa thiết lập uy vọng của Malfoy, mặc kệ hậu phương của đối phương là ai, bộ trưởng Bộ phép thuật? Cũng nhất định phải đánh bại.
"Em cứ không tin chồng của mình như vậy sao?" Draco vẫn làm động tác thân mật như trước, tay hơi dùng sức, nhéo nhéo eo tôi, tôi không tự chủ mà vỗ vỗ anh. Lại bị anh bắt được tay.
"Không phải..."
"Như vậy tiếp theo, cùng anh nhảy một điệu được không, quên đi những phiền não kia." Draco xoa xoa lòng bàn tay tôi và nhiệt độ truyền đến từ đầu ngón tay của anh đã lây nhiễm cho tôi.
Tôi cười cười, đây là cuộc chiến của anh, anh cần tôi đứng ở bên cạnh anh, không muốn cuốn tôi vào, đây là vì muốn bảo vệ tôi sao? Draco, rốt cuộc, giữa chúng ta, có phải đang từng chút một đi theo hướng tốt hơn không?
Tôi hy vọng đó là một đáp án đúng: "Đây xem như là mời sao?" Được rồi, tôi tự thuyết phục bản thân mình, nếu đã yêu anh, vậy hãy tin anh đi.
"Đương nhiên." Draco cúi người đầy quý ông, khẽ hôn lên mu bàn tay của tôi: "Rất vinh dự được mời phu nhân Malfoy xinh đẹp nhất nơi này."
Cái kiểu nói năng ngọt xớt như này: "Chỉ là, nơi này thôi sao?" Tôi nghĩ giờ phút này mình nhất định cũng đã bị Draco làm cho có chút không bình thường, vậy mà dám nói nói ra những lời không bao giờ có thể nói ra khi bình thường.
"Cả thế giới." Giọng điệu của Draco giống như tuyên bố sự giàu có mà anh sở hữu, kiêu ngạo và tự tin. Ánh mắt rạng rỡ.
Giao tay mình cho anh và xoay tròn trên sân khấu.
Điều này đã biến mất từ lâu, điệu nhảy giữa hai người. Trong âm nhạc thanh lịch và nhẹ nhàng này, liên tục xoay, dựa vào.
Điều này nhắc nhở tôi về một thời gian dài trước đây, vì để đảm nhận vai trò của Malfoy phu nhân này, khi vừa mới kết hôn, mặc dù tôi ghét và kháng cự tất cả những điều này, nhưng kiểu gì chúng tôi cũng thực hành khiêu vũ, trong phòng của chúng tôi vào mỗi đêm. Giống như đêm Giáng sinh tuyệt đẹp đó.
Người cá hát cho chúng tôi, âm nhạc cho chúng tôi nhảy, thời gian như dừng lại cho chúng ta, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.
"Anh còn nhớ không?"
"Nhớ cái gì?" Draco thâm tình nhìn tôi: "Một em vụng về ngay cả bước nhảy cơ bản cũng không biết sao?"
Tất nhiên tôi sẽ không chấp nhận lời chế giễu như vậy: "Ai nói em không biết khiêu vũ, chỉ là em thường không thể tìm thấy nhịp điệu thôi. Trong những dịp như này, ai sẽ quan tâm chứ." Dưới những bữa tiệc quý tộc này, không phải nam nữ hoan ái tự do, chính là lục đυ.c, tranh đoạt quyền lực.
Làm gì có ai chân chính để ý đến bước nhảy của một người.
"Nhưng anh để ý."
"Sợ em làm anh mất mặt." Tôi hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, thử dám nói đi, xem khi trở về tôi sẽ thu thập anh như thế nào!
Draco hôn lên gương mặt có chút tức giận của tôi: "Làm sao có thể, anh sợ em không muốn làm anh mất mặt còn không kịp." Đây là dạng logic gì vậy? Mong được tôi làm mất mặt?
"Nhưng anh biết, nếu như nhảy sai, với tính cách của em, em nhất định sẽ nhớ thật lâu." Draco nhìn tôi lộ ra sắc mặt kinh ngạc, đắc ý cười nói: "Mỗi lần khiêu vũ em đều cẩn thận nhìn bước chân của mình, còn phải cố gắng mỉm cười với đối phương, mặc kệ đối phương là ai, ở trường hợp nào, nhưng mà, vừa kết thúc, em đều sẽ quay người thở ra một hơi."
"Anh..." Bị Draco nói trúng, tôi có chút ngoài ý muốn, cho tới nay, tôi cho rằng anh không thèm để ý, không quan tâm đến tôi, mới làm cho chúng tôi càng ngày càng đi xa như vậy, nhưng hóa ra, ở nơi tôi không chú ý, anh, vẫn luôn nhìn chăm chú vào tôi.
"Có phải không còn gì để nói nữa không?" Draco thu hồi những lời trêu chọc: "Từ khi em mất trí nhớ và đón em trở về trang viên Malfoy, mỗi một câu em nói trong lúc đang dần khôi phục ký ức anh đều cẩn thận nhớ kỹ, quả thật, giữa chúng ta có rất nhiều điều sai."
"Anh yêu em, nhưng lại bỏi vì không xác định được tâm ý với Pansy mà... Đó là quá khứ mà anh muốn rửa sạch nhất, càng về sau, chúng ta càng ngày càng lạnh nhạt bởi vì tấm màng ngăn cách giữa chúng ta... Thậm chí còn oán hận lẫn nhau..."
"Anh không muốn nói những lời xin lỗi nữa, anh biết em không thích nghe, nhưng mà, xin hãy tin tưởng anh, tiếp tục ở bên cạnh anh, được không?"
Trong khoảng thời gian thừa nhận con người Draco này, tất cả đều là thứ tôi khó có thể tưởng tượng được, dòng họ gia tộc, tôi... Mỗi một hạng mục, đều đặt ở trên người anh. Nhưng vào lúc này anh lại nói với tôi những lời như vậy.
Nội tâm của tôi, chẳng phải là đang chờ đợi giờ khắc này sao...
Tôi chậm rãi gật gật đầu, bắt đầu từ điệu múa đêm Giáng sinh kia, rồi lại bắt đầu từ vòng quay của yến hội này một lần nữa...
Lần này, sẽ là một kết thúc tốt đẹp chứ?