Ổ nhỏ chật ních ấp kín cây xúc xích. Thậm chí Hạ Xuyên còn cảm giác thấy cổ tử ©υиɠ của Hoắc Vãn một cách rõ ràng. Hành động tấp tới tấp lui kéo theo cơ man là mật hoa, nhóp nhép mấy tiếng rồi chảy dài theo cơ thể, tạo thành một đóa hoa nhỏ đậm màu trên nệm.
"Ưʍ..." Hoắc Vãn rêи ɾỉ khó mà kiềm chế nổi, cậu chỉ hy vọng Hoắc Vãn thúc nhanh lên một chút chút nữa thôi. Nhưng Hạ Xuyên lại như không hề hay biết nỗi bứt rứt đầy gấp gáp của cậu vậy, hắn cứ nhởn nha nhởn nhơ thế thôi.
Hai chân móc lên eo Hạ Xuyên của Hoắc Vãn đã bắt đầu nhũn ra, hai tay bị Hạ Xuyên ghì lấy hai bên đầu, mười ngón tay đan nhau đầy quyến luyến.
Cậu rất trống rỗng, lại chẳng thể xuống nước van nài Hạ Xuyên tăng tốc độ lên, nên chỉ đành cắn môi chịu đựng với niềm trông ngóng Hạ Xuyên sẽ tự dưng hung hãn.
"Cục cưng, tốc độ này ổn chứ?"
"Ừm..."
"Muốn gì phải tự mình nói ra, đừng xấu hổ." Hạ Xuyên bắt đầu dụ dỗ.
Hạ Xuyên cắn môi, hai má đỏ lựng: "Em..."
"Hửm?"
Hạ Xuyên hé môi, suýt thì bật thốt ra ham muốn của mình. Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, cậu nỉ non đầy mềm mại: "Không sao..."
Hạ Xuyên bật cười, "Em đáng yêu quá đi mất thôi cục cưng à"
Rõ ràng là tiểu thiếu gia được cả nhà chiều chuộng, nhưng lại hiền lành ôn hòa chứ không hề buông thả phóng túng. Như thể là cây trinh nữ, bề ngoài thoạt trông nhã nhặn mà xa cách, thực tế chạm cái là run, rồi rúc mình lại, nhạy cảm cưng muốn chết.
Hạ Xuyên đợi thêm chốc lát mà Hoắc Vãn vẫn không chịu để lộ nhu cầu bức thiết của mình. Hạ Xuyên không nhịn được thêm nên cũng chẳng tự mình chịu thiệt. dương v*t bất thình lình bị rút ra, ngay sau đó thọc vào đánh nhóp, rồi bắt đầu quá trình đóng cọc ầm ầm.
Niềm sung sướиɠ ồ ạt đâm chồi như măng xuân mọc sau mưa, Hoắc Vãn nhắm mắt, rêи ɾỉ đầy thỏa mãn.
Giường nơi đây không êm như giường nhà họ Hoắc, Hạ Xuyên vừa tăng tốc độ là đệm giường kẽo kẹt vang lên.
"Đừng, Hạ Xuyên... Chậm lại..." Hoắc Vãn cố nén kɧoáı ©ảʍ để mở miệng ngăn cản, "Mẹ sẽ nghe được mất..."
Hạ Xuyên t*ng trùng lên não, hiển nhiên chẳng để tâm: "Không sao, nghe thì nghe vậy."
"Không được... Anh đừng thế mà..."
Quả là một bé yêu tinh quấy người mà.
Hạ Xuyên bóp bóp ngón tay cậu: "Anh không nhịn được, phải làm sao đây?"
"Vào phòng tắm, phòng tắm cách âm..."
Hạ Xuyên lập tức hành động, bế Hoắc Vãn vào phòng tắm.
Hoắc Vãn khoen chân lên hông Hạ Xuyên, hai tay ôm cổ hắn, ngực đối ngực cùng áp vào nhau. Miệng tử ©υиɠ bị dương v*t chống đẩy, Hoắc Vãn căng thẳng siết chặt âm đ*o, tận đến khi được thả xuống đất mới thôi.
Điều kiện phòng tắm nơi này cũng không ở nhà. Không có giường thay đồ nên Hoắc Vãn chỉ đành chịu bị áp lên tường, rồi lại bị nhấc một chân lên mà... thâm nhập.
Thấy hình ảnh hai người làʍ t̠ìиɦ qua chiếc gương lớn đối diện, Hoắc Vãn ngượng chín cả mặt, hơi thở cũng gấp gấp.
Hạ Xuyên bóp cậu ép cậu phải nhìn hắn. Sau đó hắn cúi đầu hôn cậu, hai cái miệng một trên một dưới đều bị chặn cứng, chỉ được rỉ tí nước da^ʍ mỗi lần hắn chạm vào Hoắc Vãn.
"Ư... không..." Hoắc Vãn quay đầu tránh, nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi làm cậu thở dốc, mắt cũng ngấn lệ.
Hạ Xuyên trông mà mòn cả mắt, dương v*t càng to càng dài, mũ nấm xuyên sâu, hông chấn nhiệt tình làm Hoắc Vãn gần như không đứng nổi, kɧoáı ©ảʍ ập tới như lũ tràn bờ đê, chân nhũn ra đầy run rẩy.
"Hư... hức... em... em không chịu được... Hạ Xuyên... em mệt... anh chậm... lại chút..."
Hạ Xuyên: "Cục cưng chịu thêm một chút."
"Đổi tư thế..." Hoắc Vãn siết âm đ*o, làm nũng trong vô thức, "Đổi tư thế khác đi mà..."
Hạ Xuyên sắp điên rồi. Sau khoảnh khắc suy tư, hắn tìm ra một kế sách khiến Hoắc Vãn không thể nào từ chối.
Thế là hắn bế Hoắc Vãn theo kiểu xi tè, dương v*t thọt vào bé bướm. Để Hoắc Vãn dần quen hơn thì trước tiên Hạ Xuyên vẫn phải kìm nén cơn động dục của mình mà chậm rãi ** kiểu thong dong, ở ngay phía đối diện gương.
Hoắc Vãn giương đôi mắt ngơ ngẩn nhìn gương, vị trí riêng tư lộ ra hoàn toàn sắc nét.
Chày thịt cắm trong lỗ nhỏ hơi đậm màu, là loại màu quyến rũ ươm phong vị đàn ông. Đậm hơn nữa thì thành quá thâm, mà nhạt hơn thì có vẻ gì đó non nớt. Như bây giờ lại vừa khéo khớp cái loại Hoắc Vãn ưng ý nhất.
Hoắc Vãn trông mà ngơ ngẩn.
"Cục cưng đừng hướng ánh mắt ấy nhìn anh." Hạ Xuyên nhìn cậu qua gương và nói.
"Tại sao..."
Hạ Xuyên cắn vành tai cậu, "Tại vì mai là sinh nhật em rồi, anh không muốn làm em đến sáng."
"..." Hoắc Vãn thầm mắng tiếng ghét trong lòng, mà khóe miệng lại bất giác giương cao.
Động tác thúc đẩy hiện lên rành rành trước mặt làm Hoắc Vãn cảm giác cứ như vừa làʍ t̠ìиɦ vừa xem phim sεメ. Nước bướm dầm dề, quá đáng hơn là văng cả lên bồn rửa tay lẫn bắn trúng gương. Thẹn thùng ghê gớm.
Hoắc Vãn thừ ra nhìn chốc lát rồi không dám xem thêm. Cậu chẳng còn nghĩ được gì ngoài những tiếng thở dốc gợϊ ɖụ© của người đàn ông chập chờn trong tâm trí.
Hẳn Hạ Xuyên đang rất sung sướиɠ, cũng giống như cảm giác của mình, có phải vậy không?
"Anh có sướиɠ không?" Hoắc Vãn hỏi lí nhí.
Hạ Xuyên ngạc nhiên nhướng mày. Hoàn hồn lại mới lập tức tận dụng chất giọng trầm khàn của mình mà miệng kề sát tai dụ dỗ đối phương: "Sướиɠ chết."
Hơi nóng hầm hập phả lên tai khiến cơ thể nhạy cảm run lên một chút, Hoắc Vãn cụp mắt: "Vậy... vậy thì tốt."
"Anh nhanh hơn nữa được không?" Hạ Xuyên vừa thúc hông vừa nói.
"Hay là thôi... ứm... hưʍ..." Chẳng ngờ người đàn ông bỗng dưng rồ ga bất chợt một cách rất chi là khó bảo. Hoắc Vãn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, âm đ*o vội vàng siết chặt, "Em bảo là đừng cơ mà..."
Hạ Xuyên xóc cậu lên, chuẩn bị cho một cú nguyên cây ngồn ngộn.
Hạ Xuyên đỏ mắt trừng gương, "Không nhịn được, cục cưng lượng thứ."
Nếu đã nhận lời làm bạn giường thì cũng không thể chỉ lo sướиɠ một mình cho được. Hoắc Vãn rất ngoan, nghĩ một hồi rồi khẽ gật đầu chấp thuận.
Dù cậu cứ cảm tưởng mình đang bước từng bước vào bẫy rập của Hạ Xuyên, nhưng cậu thật khó lòng kháng cự được sức mạnh giống đực tản ra nồng nàn từ hắn. Để rồi bị chiếm đoạt bị xâm phạm bị thâm nhập, chẳng qua là vẫn rất đê mê.
Hạ Xuyên nhấp cho Hoắc Vãn chảy nước ròng ròng. Mớ thịt mềm mấp máy lấy lòng cái trụ thịt cứng như đá, mặc cho nó xông xáo khám phá bên trong. Kɧoáı ©ảʍ dạt dào nhấn chìm Hoắc Vãn, cậu muốn khép chân vào, nhưng lại bị mạnh mẽ tách ra.
Cuối cùng, cậu cũng hé môi, không nhịn được thêm mà mở khóa cho tiếng rêи ɾỉ da^ʍ dãng tràn ra ngoài cổ họng.
"Ức... hư... sướиɠ... to quá... ưʍ..."
"Muốn chồng vào nữa không em?"
"A... muốn... muốn... sâu nữa..."
Hạ Xuyên tức khắc đυ.c sâu. Âʍ ɦộ non nớt của Hoắc Vãn đã hoàn toàn ứ máu chuyển hồng. Hai túi trứng khủng long nện phành phạch lên cặp mông nõn nà của Hoắc Vãn, biến đôi quả mông thành đôi trái đào mọng nước.
Hoắc Vãn cụp mắt, cảm giác có cơn sóng ngầm mắc nghẹn trong cơ thể. Bé nấm non rướn cổ lên cao, gật gù theo nhịp dạy bảo của người đàn ông lớn, mũ nấm rụt rè toát ra thứ mồ hôi trơn và nhớp.
Sướиɠ... muốn bắn... nhưng nào có ai chạm vào nó đâu... Sao lại nhạy cảm thế này cơ chứ...
Bị cᏂị©Ꮒ bắn thì mắc cỡ lắm đấy.
Hoắc Vãn cắn môi, hức hức mấy tiếng, rồi chung quy vẫn không nén nổi mà giật phắt eo đưa bé nấm ọc dịch trắng lên một đường cong vυ't. Dịch trắng hạ cánh xuống mặt gương và lăn dài xuống dưới.
Mùi tanh tưởi ngập tràn trong bầu không khí. Hạ Xuyên đỏ ngầu cặp mắt. Đây không phải lần đầu Hoắc Vãn bị làm bắn, bé con của hắn người mẫn cảm, còn biết ọc cả nước nữa kìa. Quả là một tiểu yêu tinh hiếm có.
Hoắc Vãn thẹn không dám ngóc đầu, càng không dám nhìn biểu cảm của Hạ Xuyên trong gương. Cậu chỉ mong trận giao hoan này kết thúc chóng chóng chút, rồi còn vội vã quét dọn phòng không mai mẹ cậu thấy thì tiêu.
Ấy thế nhưng Hạ Xuyên lại bỗng rút phắt chú chim, nhởn nhơ: "Cục cưng, đổi chỗ nhé?"
"Sao cơ..."
Hạ Xuyên bế cậu vào buồng tắm, mở vòi hoa sen. Hai người cùng đứng dưới vòi, Hoắc Vãn ngả vào l*иg ngực hắn: "Mình làm gì thế?"
Hạ Xuyên nắm vai xoay cậu lại, khiến cậu đưa lưng về phía mình, đoạn cọ chim giữa đùi Hoắc Vãn.
"Nhổm mông lên nào cục cưng."
Hoắc Vãn chống vách tường trước mặt, mông hơi chổng, mà vừa chổng thì dương v*t cũng thọt vào ngay tắp lự.
Hạ Xuyên bóp mông Hoắc Vãn bắt đầu một vòng rong ruổi. Tư thế vừa rồi khít đến mức hắn cứ chấp chới ngưỡng bắn ra, nhưng tư thế này ôm ấp dịu dàng, hắn không phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như trước nữa, dù rằng vẫn hơi râm ran một tí.
"Cục cưng, lát nữa mình làm thêm một nháy nhé?"
Sau khi hỏng thị lực Hoắc Vãn cũng bỏ tập thể dục, thể lực hiển nhiên kém xa so với ngày xưa. Vậy nên một lần đã là quá độ, chờ sau này rèn luyện thêm thì may ra còn có khả năng phối hợp thêm phát thứ hai với Hạ Xuyên, chứ bây giờ thật sự là không nổi nữa, một nháy đã đủ ngất ngây con gà tây. Tuy nhiên cậu và Hạ Xuyên chẳng thể chờ đến lúc ấy, quan hệ bạn giường dẫu sao cũng chỉ kéo dài hai tuần lễ mà thôi.
Hoắc Vãn từ chối thẳng thừng: "Chỉ được một lần."
Hạ Xuyên xụ miệng: "Hừ!"
Hoắc Vãn quay đầu, nhướng mày ngờ vực: "?"
Hạ Xuyên lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: "Anh sai rồi."
Chỉ được làm một lần thôi à... đã vậy thì Hạ Xuyên phải quyết chiến hết mình. Thế là tay sói đói bẻ mông Hoắc Vãn, đóng cọc mấy trăm cú không biết mệt.
Hoắc Vãn dựa bồn tắm mà chết mê chết mệt.
"Đừng... sắp... ra... chậm... chút... ứ..."
Hạ Xuyên như sói đói hổ vồ, ngay cả tiếng nỉ non rướm nước của Hoắc Vãn mà cũng không thể đổi lấy dù chỉ một giây dừng lại của hắn.
Lỗ thịt mập bắt đầu co giật không tự kiềm chế. Hạ Xuyên biết Hoắc Vãn sắp đạt cực khoái rồi, nhưng chẳng hiểu sao mà hắn không dừng ** nổi, chú bướm càng cắn hắn lại càng hăng.
Hoắc Vãn rê chân hòng chạy thoát, lại bị Hạ Xuyên ghì chặt bờ eo. Hạ Xuyên run lẩy bẩy: "Hạ Xuyên... dừng lại mà... hưʍ... a..."
Sóng cực khoái thứ hai ùn ùn kéo tới, âm đ*o co bóp dữ dội, một luồng nước ấm túa ra từ âm đ*o.
Hạ Xuyên rên lên, bị kẹp bắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn thẳng vào miệng tử ©υиɠ, cảm giác nóng bỏng sùng sục bên trong.
Hạ Xuyên thở hồng hộc. Vòi hoa sen xối nước.
Dòng nước li ti lăn dài qua vị trí giao hợp, hai người mệt rũ ôm nhau, dương v*t vẫn nhồi bên trong hồi lâu không rút.
Cho đến khi qυყ đầυ bất thình lình phọt ra một "cột nước" còn hung tàn hơn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, "cột nước" này rửa ráy khắp bên trong, thì Hoắc Vãn mới bàng hoàng tỉnh lại.
Quay đầu, Hạ Xuyên đang nhìn láo nhìn liên, vẻ mặt rất chi là không tự nhiên lắm.
"Anh cố ý!!!" Hoắc Vãn tức giận đạp cho hắn một cước rồi hùng hổ bước tránh ra một bước.
dương v*t cũng bởi thế mà trượt ra ngoài. Không có mũ nấm làm nút, nướ© ŧıểυ vừa rồi xộc thẳng ra ngoài. Hoắc Vãn che cũng không được mà chẳng che cũng không xong, trông mặt như muốn khóc thét đến nơi.
Bảo sao tự dưng lại đòi đổi chỗ, còn mở vòi hoa sen, hóa ra là rình rập ở chỗ này!
"Sao anh lại thế được cơ chứ!" Hoắc Vãn giận chết.
Hạ Xuyên kéo Hoắc Vãn vào lòng, cẩn thận rửa sạch người cho cậu, "Đừng giận mà cục cưng. Anh chỉ muốn thử xem cảm giác sẽ thế nào."
"Anh là đồ đáng ghét!"
Hạ Xuyên làm nũng: "Người ta có đáng ghét đâu ~"
Hoắc Vãn: "Cứ ghét!"
Đồng hồ vừa vặn điểm mười hai giờ khi hai người rời phòng tắm.
Hạ Xuyên bế cậu lên giường, bản thân cũng nằm xuống mà ôm eo cậu đầy thân mật, còn thơm má cậu một cái, "Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ."
Hoắc Vãn: "Hết rồi?"
"?"
"Quà đâu?"
"Mua rồi mua rồi," Hạ Xuyên líu lưỡi, "Nhưng mà vội quá, để quên ở trung tâm thương mại mất."
Hoắc Vãn trùm chăn che kín đầu, "Ngủ!"
Hạ Xuyên lại tưởng cậu dỗi: "Mai anh mua bù nhé, đừng giận anh mà."
Hoắc Vãn chẳng hiểu ra làm sao: "Em có giận đâu."
"Đừng giận mà cục cưng ơi, anh chắc chắn sẽ bù mà!"
Hoắc Vãn nhấn mạnh đầy nghiêm túc: "Em không giận thật."
"Em thích quà gì? Piano nhé? Hay là đĩa than? Anh bù, anh bù thật."
"..." Vô phương cứu chữa, tên này hoàn toàn vô phương cứu chữa.