Mẹ Kế Xinh Đẹp

Chương 2.2

Cậu mang giày cao gót không quen, tài xế đưa cậu đến công ty Tô gia, cậu có hơi mất tự nhiên đi vào tòa nhà. Cậu cao hơn 1m7, mang giày cao gót vào hơn 1m8, dễ khiến người ta chú ý, huống chi cặp ngực lõα ɭồ của cậu càng hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhân viên lễ tân nhìn cậu một hồi, mới làm đúng nghiệp vụ tươi cười, "Chào tiểu thư, xin hỏi ngài tìm ai?"

Đường Thiên cố gắng không chú ý đến ánh mắt của người khác, thấp giọng nói, "Tôi tìm Tô Vân."

"Tìm Tô tổng sao? Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

Đường Thiên khó xử lắc đầu.

"Không hẹn trước thì không lên gặp được ạ, hay tôi gọi điện thoại hỏi phòng thư ký thử, xin hỏi họ tên của ngài? Tìm Tô tổng có chuyện gì?"

Đường Thiên chẳng biết lý do, đang lúng túng thì nghe bên kia tai nghe nói: "Cứ nói em đến đưa đồ ăn."

Đường Thiên nói họ tên và lý do với nhân viên lễ tân, lễ tân nghi ngờ nhìn hai tay trống trơn của cậu, nhưng vẫn gọi cho thư ký của Tô Vân, gọi xong mời Đường Thiên ngồi chờ.

Sảnh lớn người đến người đi, Đường Thiên cố cúi đầu thật thấp không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, lại kéo tóc giả dài đến che trước ngực, che phủ hai cái núʍ ѵú nhô cao kia, nhưng thịt ngực vẫn lộ ra, phần lớn phụ nữ đều nhận ra cậu không mặc nội y, bàn tán chỉ trỏ. Đường Thiên đợi khoảng mười phút, mới có một cô gái đến trước mặt cậu, lạnh lùng hỏi: "Cô tìm Tô tổng?"

Đường Thiên hốt hoảng ngẩng đầu, "Ừ" một tiếng, cô gái nói: "Tôi là thư ký của ngài ấy, cô đi lên với tôi."

Bọn họ đi thang máy riêng, Đường Thiên thở phào, ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt soi xét của thư ký, khóe môi còn có nụ cười lạnh khinh thường, cậu lại cúi đầu, cả người căng thẳng.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, thư ký chỉ hướng cho cậu, "Tô tổng ở trong chờ cô, nhưng ngài ấy rất bận, đề nghị cô nếu không có chuyện gì quan trọng, thì đừng có lãng phí thời gian của ngài ấy."

Đường Thiên sửng sốt, đối diện với ánh mắt chán ghét của cô ả, bình tĩnh lại, "Nếu anh ấy cảm thấy tôi lãng phí thời gian thì đã chẳng gọi tôi lên." Nói xong đi về hướng phòng cô ả chỉ.

Nam nhân bên kia tai nghe cười nhẹ, giọng ôn nhu hơn, "Bảo bối trả lời hay lắm."

Đường Thiên bị dọa xém trẹo chân, vất vả mới đứng vững, trái tim đập bang bang. Đường Thiên đi đến cửa phòng Tô Vân, đưa tay gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc, chỉ hai chữ "vào đi" ngắn gọn. Đường Thiên đẩy nhẹ cửa, nhìn thấy Tô Vân đang ngồi sau bàn làm việc to rộng xem tài liệu, đến đầu cũng chẳng nâng. Cậu chỉ có thể cố gắng đi qua cẩn thận, đến trước bàn, do dự một lúc mới nhẹ giọng gọi: "A Vân."

Tô Vân vẫn không ngẩng đầu, mãi đến khi đọc xong tài liệu trong tay ký tên, mới ngẩng đầu lên, nhìn cách trang điểm của cậu hắn nhíu mày, ánh mắt lạnh băng chẳng chút độ ấm, giọng cũng lạnh lùng, "Cậu tới đây làm gì?"

Tô Vân khác với song sinh, từ khi cậu gả vào chưa bao giờ gọi cậu là "Mẹ nhỏ", cũng không gọi tên cậu, luôn lạnh nhạt, Đường Thiên biết hắn chắc cũng không thích mình, hiện tại cảm thấy thẹn muốn cất bước bỏ chạy, cố tình tai nghe lại phát ra mệnh lệnh: "Dụ dỗ nó cᏂị©Ꮒ em."

Chỉ là năm chữ đơn giản, cả người Đường Thiên lại run lẩy bẩy, đóa hoa giữa hai chân đã ươn ướt. Cậu lúng túng nhìn nam nhân, tìm lý do trong suy nghĩ hỗn loạn, chú ý thấy Tô Vân tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cậu vội nói: "Tôi đến đưa đồ ăn."

Tô Vân nhẹ nhàng nhướng mày, "Tôi vừa ăn sáng không lâu, cũng không đói, hơn nữa cậu cũng không đem theo gì cả."

Đường Thiên muốn khóc, nhắm mắt, tay cởi nút áo sơ mi của mình, "Là tôi."

"Hửm?"

"Đồ ăn là chính tôi" Đường Thiên nói to hơn, qua run nên cậu không cởi được nút áo, người cậu như có thể té xỉu bất cứ lúc nào, cậu nhắm mắt lại chuẩn bị nhận lời châm chọc của con riêng, hoặc bị hắn đuổi khỏi phòng, thế thì nhiệm vụ của cậu thất bại, phải nhận trừng phạt của chồng, sau này có lẽ cũng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nam nhân này.

Chồng cậu tức giận không biết sẽ đối xử với cậu ra sao, có lẽ là ly hôn, để cậu một thân một mình.

Trong nháy mắt Đường Thiên suy nghĩ rất nhiều, chợt có một đôi tay ôm eo cậu, nụ hôn ấm áp rơi trên môi cậu, cậu mới tỉnh táo lại, kinh ngạc trợn mắt.

Khuôn mặt anh tuấn của nam nhân xuất hiện gần trong gang tấc, mặt mày vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ánh mắt lại bốc một ngọn lửa, Đường Thiên hiểu được ngọn lửa kia mang ý gì, ngực run lên, làm liều vươn lưỡi đáp lại nụ hôn bất ngờ này.

Khoang miệng nam nhân có vị cafe, Đường Thiên cố dán sát vào hắn, tay ôm cổ hắn, thậm chí nuốt nước miếng của đối phương, như chết khát nuốt xuống bụng.

Hai người hôn hồi lâu mới tách ra, Đường Thiên bị hôn đỏ cả mặt, mắt ngập nước. Tô Vân vuốt vòng eo mảnh khảnh của cậu, lại trượt tay xuống mông thịt đầy đặn nhẹ nhàng nhéo mấy cái, sau đó đưa tay vào váy, trực tiếp sờ lên tất chân, mới sờ đến bắp đùi, tay đã dính dâʍ ɖị©ɧ tùm lum. Hắn rút tay ra đưa đến trước mặt Đường Thiên, hơi nhíu mày, "Sao lại nhiều nước như vậy?"

"Không, không, không chặn lại được" Đường Thiên muốn chui luôn xuống đất, tranh thủ nam nhân còn chưa phản ứng cậu đã cầm lấy tay hắn liếʍ sạch nước da^ʍ trên ngón tay. Tô Vân nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của cậu len lỏi giữa các ngón tay mình, lại nhớ đến tiếng nước sáng nay cậu khẩu giao cho em trai, đôi mắt tối đen, ôm cậu đặt lên bàn làm việc.

Đường Thiên hoảng sợ, còn chưa hoàn hồn, Tô Vân đã nâng một bên ngực cậu lên liếʍ mυ'ŧ mạnh bạo. Động tác của hắn còn thô bạo hơn cả hai em trai, răng môi lưỡi cùng hoạt động, chỉ một lát sau trên thịt ngực trắng tuyết đã để lại vài dấu ấn. Hắn mυ'ŧ mát chán chê mới ngậm lấy núʍ ѵú đỏ tươi.

"A mạnh lên" Đường Thiên kêu ra tiếng, giày cao gót dưới chân lắc lư vài cái rơi xuống đất, nam nhân một tay ôm eo cậu, một tay chui vào váy, sờ lên đóa hoa kia, đè lên cánh hoa vài cái, rồi cắm ngón tay vào.

"Á..." Đóa hoa đầy đặn nhiều nước nhấm nháp vật xâm lấn, vui mừng hút lấy, Đường Thiên cảm nhận được xúc cảm thô lệ kia, một tay nắm lấy vυ' mình đưa vào miệng nam nhân, "A Vân A Vân ơi bên kia cũng muốn"

Tô Vân ngại cậu mặc sơ mi vướng víu, cởi hết nút ra, đôi tuyết lê thoải mái nhảy ra ngoài, buông ra một bên núʍ ѵú bị hắn mυ'ŧ sưng đỏ, chuyển qua bên khác, thay phiên mυ'ŧ đến khi chúng lớn gấp đôi mới chịu dừng lại.

L*и thịt đã sớm bị hắn cắm ba ngón tay, ngón tay linh hoạt khuấy đảo vách thịt, cảm nhận tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong. Đường Thiên bị ngón tay chơi mất hồn, hai chân giang rộng ra, nhưng bị váy bó lại, cậu hôn lên môi nam nhân, "A Vân cởi váy giúp tôi với."

Tô Vân cởi giúp cậu, nhìn thân dưới trần trụi, nheo mắt lại, "Không mặc qυầи ɭóŧ?"

"Ừm" Đường Thiên nghe ngữ khí lạnh băng của nam nhân, không biết tại sao lại thấy vô cùng kích động, cả người nóng bừng như uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, chỉ muốn nam nhân thỏa mãn mình. Cậu nắm lấy ngón tay nam nhân sờ lên thịt l*и, thở hổn hển nhìn hắn, "Đút vào sờ em đi, ngứa quá"

Ngón tay nam nhân chạm vào cánh hoa phấn nộn, nhìn dấu vết ướŧ áŧ bên trên, thong thả ung dung xoa nắn, lại chơi đến hộŧ ɭε, thậm chí gậy thịt cũng không buông tha, lúc nặng lúc nhẹ đùa giỡn một hồi. Đưỡng Thiên bị hắn chơi nứиɠ hết chịu nổi, chân còn mang tất kẹp lấy eo nam nhân, cởi thắt lưng của hắn, "A Vân cho em đi"

Tô Vân nhếch môi, "Cho cậu cái gì?"

Đường Thiên liếʍ cằm hắn lấy lòng, "Muốn ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. vào l*и da^ʍ của em hức..." ngón tay cậu vừa định chạm vào dươиɠ ѵậŧ mình nhớ mong, nam nhân bắt lấy tay cậu, môi phun ra lời lạnh băng: "Còn chưa đủ da^ʍ."

Đường Thiên ngơ ngác nhìn hắn.

"Tôi còn chưa cứng lên." Tô Vân ung dung nhìn cậu, "Phải da^ʍ hơn nữa."

Đường Thiên đỏ cả mắt, không biết phải làm gì để thể hiện mình da^ʍ hơn, rõ ràng cậu cũng chỉ như vậy, đôi song sinh đã cứng không thể cứng hơn, tối nào cũng chơi cậu cật lực. Cậu quen nghe theo lệnh của chồng, bây giờ bên kia tai nghe lại chẳng có âm thanh nào, cậu do dự một hồi, mới thử hỏi: "Tôi, tôi có thể liếʍ anh cứng lên..."

Tô Vân không dao động, "Không cần."

Đường Thiên cắn môi, mắt đỏ ửng ngập nước, đến lông mi cũng ướt, thoạt nhìn đáng thương hề hề. Cậu nhớ lại những gì cậu biết về tìиɧ ɖu͙© trước kia, sau đó bắt đầu xoa nắn núʍ ѵú của mình, lắp bắp nói: "Núʍ ѵú của tôi ngứa lắm mỗi ngày đều muốn có người mυ'ŧ, trước kia chưa gả cho chồng tôi còn ghét bỏ ngực mình quá lớn bây giờ tôi mới biết rất tốt chồng rất thích vυ' da^ʍ của tôi, A Vũ Tiểu Long cũng thích mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều ngậm mυ'ŧ nó, A Vân, anh, anh cũng sẽ thích chứ?"

Tô Vân nhìn chằm chằm động tác của cậu, nhưng không hề động đậy.

"Tôi nói cho anh một bí mật nhé, thật ra tôi có thể tự mình liếʍ vυ'." Đường Thiên cúi đầu nâng vυ' mình lên, đưa lưỡi liếʍ lấy, thật sự là tự liếʍ được, nhưng tư thế hơi kỳ cục, có điều động tác này lại làm đôi mắt nam nhân hơi tối lại.

Tay Đường Thiên di chuyển xuống dưới, bỏ qua gậy thịt đằng trước, tách cánh hoa phấn nộn ra, mị thịt đỏ tươi bên trong hiện ra trước mắt nam nhân, "Ô ưm chỗ này thật sự rất da^ʍ rất ngứa mỗi ngày đều muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự, tôi thích làʍ t̠ìиɦ với chồng nhất, mỗi lần hắn đều làm tôi sướиɠ muốn chết, nhưng tôi thích nhất là lúc làʍ t̠ìиɦ cùng A Vũ Tiểu Long hai người họ một trước một sau lấp đầy hai cái l*и đĩ của tôi, cắm đĩ da^ʍ tràn đầy, rất nhiều lần đều bị họ đυ. hôn mê, nhưng hiện tại l*и da^ʍ muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của A Vân, đĩ da^ʍ là mẹ kế dâʍ đãиɠ thích lσạи ɭυâи với con riêng a ưm tiến vào đυ. tôi được không? Đĩ da^ʍ nguyện ý là cɧó ©áϊ dâʍ đãиɠ của ©ôи ŧɧịt̠ bự cả đời cho ©ôи ŧɧịt̠ bự chơi..."

Đường Thiên xấu hổ nói ra hết những lời da^ʍ ngôn lãng ngữ mà mình có thể nghĩ ra, quả nhiên thấy dưới háng Tô Vân nhô lên một túp lều lớn, cậu gấp gáp móc ©ôи ŧɧịt̠ kia ra, nam nhân cũng không ngăn cản, Đường Thiên móc ra, nhìn thấy vật thể thô tráng, kinh ngạc trợn mắt, "Lớn quá."

Thật sự rất lớn, thô 5cm, dài có lẽ tầm 25cm. Đường Thiên vuốt ©ôи ŧɧịt̠ thô tráng kia, l*и da^ʍ kích động phun nước, toàn bộ chảy xuống bàn làm việc xa hoa của nam nhân, "Dài thế này, đâm vào chắc đến tử ©υиɠ mất."

Tô Vân cong cong khóe miệng, "Sợ sao?"

Đường Thiên lắc đầu, ánh mắt chờ mong, thật sự chẳng có tí sợ hãi nào. Cậu đã khắc sâu mùi vị ăn ©ôи ŧɧịt̠, chỉ biết thích chúng nó, sao có thể sợ được?

"Đúng là đĩ chết đi được." , " Leo xuống đi, mang giày cao gót vào, xoay người lại, tôi muốn đυ. em từ đằng sau." Hắn ghé sát vào lỗ tai Đường Thiên thấp giọng, "Mẹ kế lăng loàn."

Đường Thiên nghe mấy chữ đó, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ thẳng xuống, cũng may nam nhân đỡ cậu. Đường Thiên hoảng loạn mang giày vào, bám lấy cạnh bàn, vểnh cặp mông tuyết trắng lên dâng cho nam nhân.

Háng cậu đẫm nước da^ʍ, l*и thịt đói khát khép mở, đến c̠úc̠ Ꮒσα cũng không khống chế được hé ra một cái lỗ nhỏ phun nước, tất chân của cậu cũng bị nước làm ướt sũng, cả người thoạt nhìn vừa da^ʍ vừa lẳиɠ ɭơ.

Tô Vân xoa bóp mông cậu, bóp đến mức hai cánh mông thịt biến hình, mới cầm lấy con chim to dài của mình, cắm vào l*и thịt ướt đẫm.

Lỗ nhỏ đỏ tươi căng ra từng chút một, hôm qua mới nhấm nháp ©ôи ŧɧịt̠ nên hôm nay chưa chặt khít lại, huống hồ bên trong còn có nước da^ʍ phun ngập lối, dù ©ôи ŧɧịt̠ này là con bự nhất Đường Thiên từng ăn, cũng đủ để cậu thuận lợi nuốt trọn nó. Chỉ là như cậu đã đoán, vì nó quá dài, chỉ mới đâm thẳng vào đã đâm đến miệng tử ©υиɠ, giống như chỉ cần thúc vài phát, nhất định có thể thế như chẻ tre thẳng vào tử ©υиɠ, đυ. tử ©υиɠ non mềm của cậu biến dạng, tạo thành hình dáng qυყ đầυ của nam nhân.

"A...to quá..." Đường Thiên kêu da^ʍ, cố thả lỏng chào đón cự vật.

Tô Vân cau mày, "Không phải bị hai đứa nhóc kia ȶᏂασ cả đêm à? Sao còn chặt quá vậy?"

Đường Thiên quá thẹn không dám hỏi hắn tại sao lại biết mình bị ȶᏂασ cả đêm, chỉ có thể nỗ lực điều chỉnh hô hấp, thả lỏng cơ thể.

Tầng tầng lớp lớp thịt non hấp thụ dươиɠ ѵậŧ của hắn, bên trong như suối nước nóng, những lớp thịt đỏ tươi đang đói khát liếʍ mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ hắn giống như những con bào ngư đang phun nước, không có nơi nào mà làm hắn không sảng khoái.

"Bởi vì ©ôи ŧɧịt̠ của A Vân quá lớn, còn thô nữa hức" Nam nhân dập hông không báo trước, đυ. cậu lắc lư, nếu không phải nam nhân giữ lấy eo cậu, cậu hẳn đã nằm luôn xuống bàn. Động tác của nam nhân đến rồi đi không có kỹ xảo gì, nhưng đủ để làm cậu sướиɠ muốn bay, l*и thịt bị cọ mạnh, điểm da^ʍ cũng bị nghiền ép liên tục, mà qυყ đầυ cực đại đang đâm vào cửa tử ©υиɠ của cậu, muốn mạnh mẽ xâm nhập vào, "A nhanh quá A Vân chậm một chút ưm a bị ©ôи ŧɧịt̠ bự đâm thủng mất"

Tô Vân cười lạnh, "L*и da^ʍ của mẹ kế phun nhiều nước thế kia, thích lắm đúng không? Ăn ngon lành, kêu cũng thích thú lắm, sướиɠ vậy à?"

Đường Thiên nghe hắn gọi mình là mẹ kế, còn thẹn hơn trăm lần gọi mẹ nhỏ, không biết tại sao cơ thể càng sướиɠ hơn, "A ư đừng kêu mẹ kế mà sướиɠ quá, bị ©ôи ŧɧịt̠ đυ. sướиɠ muốn bắn ưm ưm" gậy thịt đằng trước của cậu run rẩy vài cái, sắp bắn ra lại bị bàn tay to lớn mạnh mẽ bóp chặt lại. Tô Vân tàn nhẫn nói: "Đúng là cây gậy thịt vô dụng, mới cắm có vài cái đã muốn bắn, cố nhịn đi lát nữa mới được bắn."

"Không huhu...cầu xin anh cho em bắn đi mà A Vân A Vân"

Tô Vân không hề dao động, tiếp tục nhanh chóng chơi cái lỗ da^ʍ tham ăn kia, mỗi lần đều cọ qua điểm sướиɠ của mẹ kế, lại hung hăng va chạm miệng tử ©υиɠ non mềm, "Gọi tôi là gì?"

"A Vân xin anh mà cɧó ©áϊ nhịn không được...hức..." Đường Thiên muốn hỏng mất, cậu chưa bao giờ bị người ta cưỡng chế không cho cao trào, cảm giác muốn bắn tinh làm dươиɠ ѵậŧ cậu sưng to, nhưng bị bóp chặt bắn không ra, mà l*и thịt liên tục bị đâm, kɧoáı ©ảʍ tích lũy ngày càng nhiều, làm cậu chỉ muốn bắn, nước mắt nước miếng chảy hết cả ra.

Nam nhân dù bận bịu vẫn ung dung liếʍ lên cổ cậu, "Em gọi tôi cao hứng, tôi để em bắn."

" A ưm anh trai tốt ơi baba ©ôи ŧɧịt̠ bự ơi cho em bắn đi"

Tô Vân cong môi, "Kêu hay lắm, nhưng tôi không thích, cho em gọi lại." Hắn cảm giác đã đâm vào cổ tử ©υиɠ, từng luồng nước phun ra tưới lên qυყ đầυ hắn, trực tiếp phun lên mã mắt, làm hắn sướиɠ đến mức phải ngừng đọc tác đâm rút một chút, Đường Thiên cũng rất sướиɠ, hai mắt trợn trắng, cảm giác muốn bắn tinh càng làm cậu vội vàng hơn, kêu lung tung: "A a cɧó ©áϊ muốn bắn huhu thoải mái quá chồng ơi chồng ©ôи ŧɧịt̠ bự ơi xin anh đυ. cɧó ©áϊ bắn ra đi mà"

Nháy mắt nam nhân buông tay, dùng ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào trong tử ©υиɠ, làm nó biến hình, Đường Thiên cũng co rút tử ©υиɠ, phun ra lượng lớn nước da^ʍ, cậu lêи đỉиɦ.

Tô Vân cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ được thịt l*и tự động liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ, xoay đầu Đường Thiên lại hôn mυ'ŧ cánh môi hồng nhuận, liếʍ hết nước miếng của cậu, "L*и da^ʍ kẹp giỏi quá, thích ©ôи ŧɧịt̠ chồng đến vậy à?"

"Thích" Đường Thiên thẩn thờ nhìn nam nhân anh tuấn, một lát sau mới nhận ra trong lúc mơ màng mình đã kêu cái gì, lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, cậu lại gọi con riêng là chồng? Còn gọi vài tiếng, trong khi chồng thật sự của cầu đang ở bên kia tai nghe nghe phát sóng trực tiếp cảnh vợ mình làʍ t̠ìиɦ với con trai mình.

Thật sự ngại muốn chết luôn.

Qúa nhiều nước da^ʍ làm thân dưới của hai người đẫm nước, ngón tay Tô Vân sờ lên lỗ sau của cậu, kéo ra một mảng chất lỏng dính nhớp, cười cười "Chỗ này cũng cao trào à?"

Đường Thiên lần đầu nhìn thấy hắn cười, ngẩn ngơ, to gan thỉnh cầu, "Chồng thương c̠úc̠ Ꮒσα của cɧó ©áϊ với, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ cũng muốn được ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của chồng."

Tô Vân lại hôn lên môi cậu, giữ nguyên tư thế bế cậu lên, giống như ôm em bé đi tiểu vào trong phòng. Đường Thiên biết văn phòng không có ai khác, nhưng người hai mươi tuổi bị ôm thành tư thế này vẫn thấy ngại, l*и thịt co rút, xoay tay ôm lấy cổ nam nhân, "Chồng à, đi dâu vậy?"

Mỗi bước đi của nam nhân, ©ôи ŧɧịt̠ lại đâm sâu vào trong, như đang tự động thọc vào rút ra, "Đến chỗ đυ. em càng sướиɠ." Hắn ôm cậu vào nhà tắm, Đường Thiên ngẩng đầu thì hoảng sợ, lúc này mới phát hiện có một tấm gương lớn, phản chiếu rõ ràng hình ảnh hai người. Cậu tò mò nhìn xuống nơi hai người gắn kết với nhau, một cây dươиɠ ѵậŧ thô to đang chui vào trong l*и da^ʍ ướt đẫm, thịt l*и đỏ tươi cắn chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự, còn đang cố nuốt vào sâu hơn.

Cậu ngại ngùng nhắm mắt, "Đừng mà chồng, ngại lắm."

Tô Vân cắn vành tai cậu, giọng chứa ý cười, "Đến chồng cũng gọi rồi, nhìn cảnh bị chồng đυ. còn ngại gì nữa? Cú© Ꮒσα da^ʍ muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự mà? Em mở to mắt nhìn, chồng cho em ăn."

Đường Thiên phát hiện từ khi mình gọi Tô Vân là chồng, thái độ của hắn khác xa bình thường, không còn lạnh như băng, mà có gì đó ôn nhu. Đương nhiên cậu càng thích Tô Vân như vậy, Tô Vân như vậy càng làm cậu thích hơn, thậm chí vượt qua cả chồng thật sự của cậu và đôi song sinh.

Hoặc là nói từ khi cậu bước chân vào gia đình này, người mà cậu muốn gần gũi nhất chính là Tô Vân, cảm xúc yêu từ cái nhìn đầu tiên, cho nên cậu không dám đến gần hắn, sợ hắn khinh thường, hắn châm chọc mình. Mà giờ phút này cậu bị hắn ôm trong lòng, dùng ngữ khí khác lúc trước nói chuyện với cậu, nam nhân thậm chí không cần làm gì với cậu, đã khiến cậu sung sướиɠ run rẩy, hai cái lỗ da^ʍ chảy nước nhiều hơn bao giờ hết. Đường Thiên mở mắt, nhìn thẳng vào mặt nam nhân, trong mắt ngập tràn tình cảm mê luyến, giọng điệu cũng hoàn toàn ỷ lại, "Chồng ơi, đυ. em đi em muốn xem chồng đυ. em."

Cậu mở to mắt nhìn gương, ©ôи ŧɧịt̠ thô to kia rút ra từng chút một, bên trên dính đầy nước l*и của mình, cậu nhìn nó đặt ngay c̠úc̠ Ꮒσα, từng chút một cắm vào.

"Ô đầy quá căng quá" Đường Thiên không tưởng tượng được c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ xinh của mình làm sao nuốt hết con quái vật kia, đói khát cầu xin, "Chồng, đυ. em đi"

Tô Vân nhìn mẹ kế xinh đẹp trong gương chịu không nỗi, đặc biệt là cậu luôn kêu hai tiếng "chồng ơi" mềm mại bên tai mình, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu đã muốn cậu gọi mình như thế, cho nên cố chấp không chịu gọi cậu là mẹ nhỏ, mà hiện tại, rốt cuộc hắn đã ôm người này vào ngực, dùng nơi cứng rắn nhất của mình chiếm hữu cậu, không chỉ là thân thể, mà hắn còn muốn cả trái tim cậu.

Gương phản chiếu hết mọi phản ứng, Đường Thiên mê muội nhìn con chim uy vũ kia ra ra vào vào c̠úc̠ Ꮒσα mình, bùng nhỏ bằng phẳng cũng bị đâm trồi lên hình dáng dươиɠ ѵậŧ, càng nhiều nước da^ʍ bị đâm phun ra ngoài, tung tóe giữa đùi hai người và trên mặt gương. Cậu kêu càng da^ʍ, càng kích động gọi "chồng", sung sướиɠ bắn tinh hai lần, mới thành công hút được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân, bắn sâu vào tràng đạo của cậu.

Đường Thiên bị ôm ngồi lên bồn rửa tay, cả người ngoài cái áo sơ mi trắng, chân vẫn mang tất, giày cao gót đã đạp rơi từ sớm, cả người toát lên hơi thở nhão nhão dính dính bị chà đạp quá độ. Nam nhân tuy đã rời khỏi cơ thể cậu, nhưng cậu cảm giác hai lỗ da^ʍ giống như vẫn có gì đó cắm bên trong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp liên tục chảy ra từ lỗ hậu, làm ướt đùi, tất chân càng dơ hơn.

Cậu nhìn nam nhân trước mặt, trong ánh mắt mang theo thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, lại cảm thấy có gì đó chưa đủ, ôm eo nam nhân, dựa vào bờ vai hắn, nghe tiếng tim đập phát ra từ ngực trái.

Nam nhân cúi đầu hôn cậu, Đường Thiên ngoan ngoãn dâng lưỡi mềm lên mặc hắn liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi Tô Vân liếʍ mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, giống như hôn không đủ lại chuyển qua mυ'ŧ. Hai người hôn vang lên tiếng nước rõ to, lúc tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc ở giữa.

Đường Thiên ỷ lại nhìn hắn, e lệ nhỏ giọng gọi: "Chồng ơi"

Tô Vân vuốt ve bờ môi cậu, ánh mắt trầm tĩnh, "Em đang gọi ai?"

Đường Thiên sửng sốt một chút, một suy nghĩ mãnh liệt dâng lên trong lòng, làm cậu không dám đối mặt với nó.

Mà nam nhân trước mặt cong môi, lộ ra nụ cười trào phúng, "Đang gọi tôi, hay gọi chồng thật sự của em ba của tôi?"