“Xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Kỷ Đào nhìn về phía Kỷ Duy, thấy vẻ mặt ông ấy khó coi thì quay sang Liễu thị: “Nương?”
Hốc mắt của Liễu thị đỏ lên, chóp mũi cũng ửng đỏ, rõ ràng là tức giận đến mức bật khóc.
Sắc mặt của Kỷ Đào trở nên lạnh lùng, cô nghe thấy Tiền Tiến đuổi theo ở phía sau vội vàng hỏi: "Phụ thân, nương, có chuyện gì thế ạ?"
Phụ thân của Tiền Tiến đưa mắt nhìn sang chỗ khác và không nói câu gì. Nương của hắn ta cũng trực tiếp không để ý đến hắn ta.
“Đại tẩu, tẩu có thể nói cho con biết được không?” Tiền Tiến nhìn về phía Phương thị, cầu xin nói.
Phương thị nhìn trái nhìn phải, cũng không trả lời.
Sắc mặt của cả hai bên đều khó coi, Tiền thị nhìn tình cảnh này thì thấy tạm thời không thể khuyên nhủ được cho nên đành phải nói: "Đại tẩu, lúc đầu tẩu không có nói cho ta biết chuyện này, tẩu xem bây giờ..."
"Làm sao vậy? Nhi tử của ta đến nhà người khác ở rể thì dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cho ta yêu cầu một số chuyện chứ. Hơn nữa, dựa vào ngoại hình và tính cách tốt của A Tiến nhà ta thì yêu cầu của ta cũng không tính là quá đáng đúng không? Tóm lại cũng không thể không có gì được….”
Cách Hồ thị nói chuyện giống như cách ăn mặc của bà ta, thẳng thắn và nhanh nhẹn.
Tiền thị đưa mắt liếc vẻ mặt của Kỷ Duy và Liễu thị.
Khi Kỷ Đào thấy vậy thì cô không còn cảm thấy khó hiểu nữa, rõ ràng là Tiền gia đã yêu cầu điều gì đó và Kỷ Duy cùng với Liễu thị đều không đồng ý. Còn Tiền thị thì rất khó để nói rằng bà ấy có giấu giếm chuyện này hay không, nhưng bà ấy nhất định sẽ hướng về phía Tiền gia.
Tiền Tiến sững sờ, hắn ta nhìn sắc mặt khó coi của Kỷ Đào rồi khuyên nhủ: "Nương, có chuyện gì thì từ từ thương lượng. Nếu như chuyện này được chấp thuận thì mọi người sẽ là người một nhà rồi."
Nghe vậy, Hồ thị hơi kinh ngạc, bà ta nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Tiền Tiến, rồi dường như đã hạ quyết tâm. Vẻ mặt bà ta nghiêm túc, nói: "Không, ta cũng không dám muốn một cô nương như thế này. Bây giờ còn chưa có gì mà đã xúi giục con cãi lại ta rồi..."
Ngay khi lời nói được nói ra, Liễu thị lập tức cảm thấy không vui, bà ấy cười lạnh nói: "Bà nói cho rõ ràng, khuê nữ của ta xúi giục lúc nào vậy? Chẳng lẽ là trong khoảng thời gian ngắn ra ngoài vừa rồi sao?"
Ánh mắt Hồ thị liếc nhìn Kỷ Duy một cách đầy ẩn ý, bà ta đảo mắt rồi nói những lời có ý nghĩa sâu xa: "Có câu mẫu như thế nào thì nữ nhi như thế đó..."
Liễu thị thay đổi sắc mặt, bà ấy đứng lên và cười lạnh nói: "Một khi đã như vậy thì mời các người trở về đi, tránh cho có người nói khuê nữ của ta biết mê hoặc lòng người."
Từ lúc Hồ thị nói ra câu nói vừa rồi, sắc mắt của Tiền thị lập tức có chút thay đổi. Kỷ Đào nhạy bén chú ý tới, rõ ràng là có điều gì đó ẩn giấu trong chuyện này mà cô không biết.
Tiền Tiến nóng nảy, vội vàng nói: "Nương, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ? Mọi người không nói cho con biết thì con ... con sẽ không đi."
“A Tiến, ta là nương của con, ta sẽ không hại con.” Hồ thị nhẹ nhàng nói.
Tiền Tiến mím môi, cúi đầu và không nói gì.
Kỷ Đào nhìn thấy vậy, khóe miệng của cô hơi nhếch lên, không hề nhìn Tiền Tiến mà chỉ nhìn về phía Tiền thị và lạnh lùng nói: "Đại cữu mẫu, người thật đúng là cữu mẫu tốt của con. Người dẫn theo người khác đến nhà con để chế nhạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ gia đình con đúng không? Chẳng lẽ là bởi vì phụ thân của con chỉ có một nữ nhi là con, không có nhi tử cho nên các người có thể tùy ý ức hϊếp ư?"
Nụ cười hoà giải trên mặt của Tiền thị trở nên lạnh nhạt hơn một chút. Bà ấy cảm thấy mình là trưởng bối của Kỷ Đào, mặc dù cuộc hôn nhân này có chút khó khăn, nhưng dưới cái nhìn của bản thân thì bà ấy không có ý định tư lợi gì. Lúc này, bà ấy đột nhiên cảm thấy sự nhiệt tình của mình bị mấy câu nói của Kỷ Đào làm cho nguội lạnh đi.
Bà ấy còn chưa kịp tức giận nói lý lẽ hai câu thì liền nghe thấy Kỷ Đào lạnh nhạt nói: "Chuyện ngày hôm nay dừng ở đây. Ta cũng không muốn tranh luận xem ai đúng ai sai, mời các người trở về cho."
Kỷ Đào đứng giữa phòng, thân hình gầy yếu nhưng dáng người lại thẳng tắp giống như một cây gậy sắt không thể bị bẻ gãy.
Tiền thị không muốn nói đạo lý nữa, bà ấy vội vàng giả cờ trách mắng và đưa mắt liếc nhìn Hồ thị một cách đầy ẩn ý: “Đứa bé này, tại sao con lại nói chuyện như vậy chứ?”
Kỷ Đào nhìn gân xanh nổi trên mu bàn tay của Kỷ Duy, trong lòng cảm thấy hơi chua xót, cô thản nhiên nói: "Xin lỗi đại cữu mẫu, hôm nay tâm trạng của con không tốt. Người là trưởng bối của con nên mong người tha thứ cho con. Còn những người khác không chịu đựng nổi thì xin mời trở về. Dù sao mọi người cũng không thân thiết với nhau lắm, không cần miễn cưỡng duy trì tình cảm ở bên ngoài. "
"Đào nhi ..." Tiền Tiến không dám tin mà nhìn cô, hắn ta thốt lên.
Những lời này rõ ràng chính là muốn nói với tất cả mọi người có mặt ở đây rằng cuộc hôn nhân này không có khả năng nữa.
Kỷ Đào không thèm để ý.
Lúc này Kỷ Duy lên tiếng, ông ấy đã là trưởng thôn nhiều năm, giọng nói bình tĩnh và cực kỳ vững vàng: "Mời các người trở về."
Tiền thị hơi thay đổi sắc mặt, nhưng bà ấy cũng không dám nói gì nữa. Nghe được lời nói của Kỷ Duy, ánh mắt Hồ thị lóe lên một cái, khuôn mặt vốn đã tức giận lại càng thêm cáu kỉnh, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Cảm ơn đã tiếp đãi, nhưng mà trong nhà ta có chút việc quan trọng, cho nên phải nhanh chóng trở về. Hôm nay dừng ở đây thôi."
Nói xong, bà ta nhìn về phía Tiền Tiến vẫn đang nhìn Kỷ Đào với vẻ không cam lòng rồi thản nhiên nói: "A Tiến, con mau cảm ơn a di đã tiếp đãi đi, chúng ta về thôi."
Hồ thị dẫn đầu đứng lên và đi ra ngoài, Phương thị theo sát ở phía sau, phụ thân của Tiền Tiến cũng im lặng đi theo. Khi ba người sắp bước tới cửa, người vẫn luôn im lặng đứng ở cửa là Lâm Thiên Dược đột nhiên nở nụ cười, âm thanh rõ ràng và dễ nghe, mang theo một chút mỉa mai của người đọc sách: "Không ngờ hôm nay lại có thể được tận mắt chứng kiến
sự việc tẩu tử dẫn người của nương gia đến để ức hϊếp tiểu cô tử*. Vậy mà trước đây ta chỉ nghĩ chuyện này chỉ có ở trong sách do người ta bịa ra thôi.”
*em gái của chồng
“Liên quan gì đến ngươi?” Đúng lúc Hồ thị đi tới gần hắn, bà ta quan sát Lâm Thiên Dược từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường rồi cười lạnh nói.
"Đúng là không phải việc của ta, chẳng qua dù sao ta cũng là một nhân chứng, nếu như sau này có ai đó tò mò muốn hỏi về chuyện này thì ta có thể nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện." Lâm Thiên Dược không chút hoang mang nói.
Hồ thị hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không tranh luận với Lâm Thiên Dược, bà ta trực tiếp đi ra cửa.
Mọi người trong phòng đều nghe được lời nói sắc bén ở cửa.
Nhìn thấy mấy người Hồ thị đã đi xa, Tiền thị nhìn vẻ mặt tiếc nuối và khó hiểu của Tiền Tiến một chút rồi nói với Liễu thị: "A Tiến thật sự là một đứa trẻ tốt. Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, thằng bé rất quan tâm đến Đào nhi, nếu cuộc hôn nhân này được chấp thuận thì cuộc sống sau này của Đào nhi nhất định sẽ trôi qua rất thoải mái, nếu không thì ngươi cứ nghĩ kỹ đi. Ta cũng sẽ cố gắng đi khuyên nhủ đại tẩu của ta."
Liễu thị có vẻ như quá thất vọng, bà ấy quay mặt đi và không nhìn Tiền thị, thể hiện sự từ chối rất rõ ràng.
“Thẩm tử, người cho con một cơ hội đi, con sẽ về nói chuyện với nương của con.” Tiền Tiến đột nhiên nói với giọng điệu nghiêm túc.
Liễu thị làm như không nghe thấy.
“Đại cữu mẫu, không cần đâu.” Kỷ Đào thản nhiên nói: “Cảm ơn người đã quan tâm đến chuyện này. Sau này người không cần suy nghĩ về nó nữa, biểu tỷ Hương Hương sắp lập gia đình rồi, chuẩn bị của hồi môn cho tỷ ấy mới là chuyện quan trọng.”
Nói đến Liễu Hương Hương, Tiền thị rất thỏa mãn, lông mày gần như nhướng lên, nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói: "Cũng chỉ là của hồi môn mà thôi, Hương Hương có thể tự mình chuẩn bị. Nhưng con là một trong hai cô nương duy nhất của Liễu gia, việc kết hôn của con cũng rất quan trọng."
"Đào nhi, A Tiến thật sự rất tốt. Ta sẽ trở lại thuyết phục thẩm tử của con. Cuộc hôn nhân này là một chuyện tốt, đây là sự kiện trọng đại trong đời, không thể qua loa được và cũng không thể bỏ lỡ một người tốt chỉ vì nhất thời tức giận.” Tiền thị tận tình khuyên nhủ.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí dần dần ngưng trệ, ngoại trừ đôi mắt càng ngày càng sáng của Tiền Tiến và còn có âm thanh vội vàng khuyên bảo của Tiền thị.