- Mẹ anh...và bố anh yêu nhau, nhưng vì ông nội ngăn cản nên họ phải chia ly. Khi mẹ anh rời đi được một tháng thì phát hiện mình mang thai anh đã 4 tuần, vì hoản cảnh khó khăn nên mẹ lén gặp bố anh nói về cái thai. Sau khi bố anh đồng ý sẽ chu cấp tiền để mẹ nuôi anh thì cũng là lúc ông ấy kể hôn với người phụ nữ khác, môn đăng hộ đối...
Yên Nhi chăm chú nghe, cô rất vui, vui lắm! Vì Nhất Nam kể cho cô nghe về gia đình anh. Chưa bao giờ anh kể đến hay nhắc tới, cô luôn cảm thấy bản thân chưa đủ trưởng thành, chưa là chỗ để anh chia sẻ, nhưng bây giờ...anh đã chịu nói cho cô nghe. Trái tim vừa hạnh phúc vừa nhảy múa không ngừng.
Thấy Yên Nhi nghe một cách nghiêm túc, Nhất Nam khẽ cười, vừa cầm tay cô vừa xoa nắn kể tiếp.
- Sau đó...ông nội biết mẹ anh mang thai liền tìm mọi cách để ép mẹ anh phá thai, nhưng không được. Nên chạy trốn, trốn một nơi rất xa...đó cũng là nơi mà anh lớn lên, một vùng cỏ hoang, ở đấy sẽ có một ngôi nhà. Mẹ tự nuôi anh, làm công việc nặng nhọc, đến năm anh 7 tuổi, mẹ đưa anh đến gặp bố của mình rồi bị ông phát hiện và trao đổi về một cuộc hẹn nói rằng sẽ chu cấp tiền cho anh. Tưởng ông ta nể máu mủ của mình nên tha cho mẹ con anh nhưng không...cuộc hẹn hôm đó, là một biển lửa...
Đến đây, sự phẫn nộ trong mắt anh hiện lên rõ rệt. Giọng nói cũng thêm phần tức giận, đó là một kí ức không thể xóa, anh hận họ, hận họ tàn ác, hận họ vì môn đăng hộ đối mà ra tay gϊếŧ người, hận họ vì đồng tiền mà dở mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Yên Nhi đưa tay còn lại, nắm lấy tay anh. Cô khẽ cất tiếng.
- Có phải...mẹ anh bị lừa và chết cháy trong một căn nhà, đúng không?
Vẻ kinh ngạc hiện ra trước mặt, tại sao...Yên Nhi lại biết? Trước giờ anh chưa kể với bất cứ ai, trừ Tầm Kha Thảo. Nhất Nam hướng ánh mắt thắc mắc về phía cô, Yên Nhi mỉm cười.
- Mẹ anh chưa chết! Chính Liên Tuyết đã kể với em, khi bác ấy dần dần tuyệt vọng trong căn nhà giữa nơi vắng vẻ không người ấy thì có một người đàn ông đã cứu bác rồi đưa ra nước ngoài để phẫu thuật lại khuôn mặt...vì những vết bỏng. Còn vì sao không về gặp anh? Em nghĩ anh nên hỏi chính bác ấy!
Nhất Nam vẫn chưa hiểu xong, anh từ từ nheo mày, ánh mắt ngày càng khó hiểu, đèn xanh nhưng vẫn mơ hồ chưa đi. Chắc anh đang suy nghĩ, vẫn phải để thời gian...
- Liên Tuyết? Nói với em?
- Ừm...bác ấy nói vậy! Em thấy, bác ấy rất nhớ và thương anh...
Dù biết anh chưa thể tin được, một người mẹ tưởng đã chết trong đám cháy 15 năm về trước đột nhiên xuất hiện, muốn tin thì cũng không thể nào tin ngay được.
[…]
Vừa đến bệnh viện, bóng dáng cao cao, mảnh khảnh đi cùng một cô nhóc bước vào bệnh viện. Người ta hiểu lầm là anh em, các cô gái cũng chỉ nhìn người con trai bên cạnh mà đỏ mặt thốt lên câu khen ngợi.
Liên Tuyết thấy bất ngờ, bà tưởng chỉ là mang tóc đến, ai dè lại là cả người đến. Nỗi nhớ thương lại hiện lên trong tâm trí, bà muốn lại gần ôm lấy đứa con trai mình nứt ruột đẻ ra, muốn ngày ngày nhìn nó hạnh phúc mà tươi cười.
Bà không dám tiến lại quá gần khi chưa được Nhất Nam cho phép, chỉ biết kìm nén cảm xúc lại rồi nở một nụ cười. Kha Thảo thấy nét mặt ấy, cô cũng khuyên đôi chút.
- Nhìn mặt cậu ta là biết vừa nghe thấy cái gì sốc lắm!
- Nghe thấy chuyện gì sốc lắm?
- Đúng vậy! Mà...bác thật sự là mẹ Nhất Nam?
Bản xét nghiệm vừa rồi, quả thực rất khó tin, chỉ còn lần này, anh Nhất Nam cũng có mặt, nếu như sai...
- Bác gái, Nhất Nam đến rồi! Chúng ta làm xét nghiệm luôn đi!
Đôi mắt chạm qua nhau, Nhất Nam nhìn bà một cách khó hiểu cũng nghi ngờ, anh cũng có thêm hy vọng rằng mẹ còn sống!
Sau khi lấy máu cả hai, đang ngồi ngoài chờ trong không khí im lặng, điện thoại Yên Nhi reo lên. Cô vội vàng nghe.
- Mẹ, có chuyện gì sao?
- Không có chuyện thì không tìm con được à? Mau lên, về nhà, thằng Nhất Nam sao lại nghỉ việc bên trường học? Về đây mau lên!
Mẹ cô - Lan Tú hét vào điện thoại, xảy ra chuyện mà bây giờ ông bà mới biết tin mà sang hỏi tình hình. Không biết chúng còn tính giấu họ đến khi nào? Rồi lấy gì để nuôi nhau mà sống đây? Còn để bố mẹ vào mắt hay không chứ?
Yên Nhi giật mình với tiếng hét của mẹ, cô nhẹ giọng.
- Con biết rồi, con về ngay! Mẹ đang ở đâu?
- Ở nhà chúng mày chứ ở đâu?
Nói xong cô cúp máy rồi quay sang Nhất Nam đang im lặng, anh suy nghĩ rất nghiêm túc, thấy cô nhìn, anh cưởi mỉm.
- Làm sao?
- Em...về nhà chút nhé? Anh ở đây với bác gái đợi kết quả được không?
Nhất Nam không trả lời, Liên Tuyết nhìn Yên Nhi rồi cười hiền, bà rất muốn nói chuyện với anh, để nói cho anh nghe lý do...Yên Nhi cầm lấy tay Kha Thảo kéo đi, rồi chào tạm biệt.
Chỉ còn hai người...
[…]
Vừa về đến nhà, thấy mẹ cô đang nhét đồ vào tủ lạnh, khuôn mặt trông rất đáng sợ...
Còn bố cô - Cố Từ thì đang cầm một thứ rất quen mắt, Yên Nhi mở to mắt, há miệng thật lớn rồi gào lên. Chạy tới chỗ ông giật phắt cái thứ trên tay ra.
- B.......B.....Ố.......Ố..Ố.... Bỏ ngay cái đó ra!
Cố Từ chưa kịp làm gì đã bị cô giật lấy cái lược trên tay, ông cũng chỉ làm đẹp cho mình thôi mà...hiếm lắm mới đến nhà của con gái mà bị đối đãi vậy đấy!
- Con bé này! Mày làm gì mà...
Chưa nói xong cô đã hùng hổ cãi lại.
- Không phải lần nào bố đến cũng lấy lược của Nhất Nam chải đấy chứ? Anh ấy giận bố đấy, mà khéo giận con luôn ấy chứ!
- Cái...cái gì? Nó cho tao dùng mà, mày...tí tao gọi điện bảo với nó là mày không cho tao dùng.
Nói xong, Cố Từ quay ngoắt đi giận cô con gái đang đổi mặt suy nghĩ. Tầm Kha Thảo ngó sang xem cuộc giao chiến của hai bố con, cô cười rồi rút cây lược ra khỏi tay Yên Nhi.
- Chưa nghĩ ra à? Hai sợi tóc đó, một là của Nhất Nam, hai là của bố nhóc đấy!
Yên Nhi bật cười hớn hở, cô nhảy dựng lên vui sướиɠ, vậy đó là mẹ Nhất Nam thật rồi. Mẹ anh ấy vẫn còn, cô chạy đến ôm chầm lấy bố mình mà thơm lia lịa vào má béo của bố. Cô vui lắm luôn!
- Bố ơi! May mà là tóc của bố xen vào!
Ông chưa kịp phản ứng còn đang giận con gái thì bị hai cái thơm làm cho bay hết. Mà ông cũng chưa hiểu nó nói gì cho lắm! Chỉ thấy vui không ngừng, con gái hôn bố.
Bỗng mẹ cô bước ra từ phòng bếp, quát ầm lên, khiến cả ba giật mình.
- Đủ chưa hả con nhóc này? Thế Nhất Nam đâu? Tóc tai gì ở đây? Còn cô gái này?
Yên Nhi bắt đầu ôn tồn giải thích, cô nịnh mẹ ngồi xuống ghế vừa đấm bóp vừa ngọt ngào nói.
- Anh ấy tìm thấy mẹ ruột rồi...mẹ có vui không? Hí, mẹ đừng lo chị ấy là Tầm Kha Thảo bạn của Nhất Nam!
- Thế tóc gì?
Thấy vẻ mặt bà dịu xuống, Yên Nhi lại giải thích lần nữa về việc xét nghiệm ADN gặp rắc rối về hai loại tóc, đó là do bố cô cùng dùng chung chiếc lược. May mắn một sợi tóc cô còn lấy được là tóc Nhất Nam thật...
- Tại sao nó lại nghỉ làm thầy giáo?
- Chuyện này...do con! Mẹ yên tâm, anh ấy sẽ quay về thôi...