Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 392

Chương 392: Người biết đau không chỉ là em (5)

Ngồi ở trong phòng ngủ đợi hồi lâu, thì trong

phòng tảm vang lên tiếng nước chảy.

Tôi chuẩn bị quần áo để anh mặc, đặt ở bên

ngoài cửa phòng tảm.

Chờ một lúc lâu, thì thấy trong phòng tắm

không có tiếng nước chảy nữa, đợi nửa ngày mà

vẫn không thấy anh đi ra, tôi không khỏi có chút lo

lắng.

Đẩy cửa bước vào, thì liền nhìn thấy sống

lưng rắn chắc, cường tráng, có đường cong rõ

ràng của Phó Thẳng Nam, phản ứng theo bản

năng, tôi quay lưng lại, rồi mở miệng nói.

“Phó Thắng Nam, anh tắm xong thì mặc quần

áo ngủ vào đi”

Không có nghe thấy tiếng trả lời, tôi không

khỏi nhíu mày, nói lại một lần nữa: “Phó Thắng Nam..

Cơ thể bỗng nhiên được anh ôm lấy từ phía

sau, hơi thở ẩm ướt vây quanh lấy tôi, trong lúc

nhất thời cơ thể tôi bỗng trở nên cứng ngắc, hơi

ngừng thở.

“Phó Thắng Nam anh..”

“Gọi là chồng!” Anh mở miệng nói, cảm chống

ở trên bờ vai của tôi, hơi thở nóng hầm hập phả

vào cổ tôi, bỗng có chút cảm giác là lạ, khác

thường.

“Anh… mặc quần áo ngủ vào đi” Cũng không

phải là chưa từng trải qua chuyện giữa nam và nữ,

chỉ là tôi luôn kháng cự, cho nên tôi gần như là rất

ít khi cùng anh làm chuyện này.

Anh không có làm gì khác, chỉ ôm tôi hơi chặt

một chút, trong tiệc cưới, tôi vốn là mặc lễ phục,

bởi vì rườm rà, gò bó, mặc rất khó chịu, nên vừa

trở về liền thay sang một bộ quần áo ngủ thoải

mái, dễ dịu.

Cách một lớp vải mỏng, tôi gần như có thể

cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cơ thể

anh.

Đã quên mất, anh là đàn ông, một người đàn

ông đang ở trong thời kỳ sung mãn.

Tôi đưa tay đặt lên mu bàn tay có khớp xương

rõ ràng của anh, khế nói: “Phó Thẳng Nam, đã

không còn sớm nữa rồi”

Anh ừ một tiếng, nghe tựa hồ như men say

còn chưa có tiêu tan, bay đi hết, anh xoay người

tôi lại, làm cho tôi đứng đối mặt với anh, cùng anh

bốn mắt nhìn nhau.

Dường như không có bất kỳ sự bận lòng,lo

lắng hay hồi hộp nào, đôi môi mỏng có chút lành

lạnh của anh nhanh chóng áp xuống, vừa vội

vàng, vừa kiềm chế.

Bị nụ hôn của anh làm cho ngạt thở, tôi đưa

tay muốn ngăn anh lại, nhưng lại bị anh dễ dàng

nảm lấy.

“Thẩm Xuân Hinh, anh ta chưa từng chạm

vào em, có đúng không?” _

Tôi sửng sốt, gần như là hoàn toàn không có

phản ứng lại được, anh ta trong lời nói của anh là

chỉ người nào?

“Hả?”

Anh không nói nữa, lại tiếp tục hôn xuống, chỉ

là nụ hôn có hơi giống như là mưa giông bão táp

đang cuốn qua, như thể là muốn ăn tươi nuốt

sống tôi vậy.

Anh đang có tâm trạng.

Lúc ở khách sạn tôi đã cảm nhận được, chỉ là,

tại vì sao?

Tôi vốn tưởng rằng là anh mệt mỏi, nhưng bây

giờ xem ra là không phải.

Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên mù mịt,

bao phủ khắp cả phòng, trên thân thể rắn chắc,

khỏe mạnh, cường tráng của anh không có một

chút đồ vật nào cả, có, đều là *thất tình lục dục.

*Thất tình lục dục: Thất tình bao gồm: Hỉ, nộ,

ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục

vọng do: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra.

Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng

thái tình cảm của con người.

“Phó Thắng Nam!” Tôi mở miệng nói, người

đã bị anh bế lên.

Anh dừng động tác lại, hơi thở nặng nề, đôi

mắt đen nhánh, u tối nhìn tôi.

Rõ ràng là nghi hoặc.

“Anh đang tức giận à?” Tôi hỏi, có chút nghỉ

vấn, cũng mang theo thái độ dè dặt thận trọng.

Anh nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại,

ánh mắt vẫn dịu dàng, ấm áp như mọi khi.

“Không đồng ý sao?” Anh mở miệng nói, trong

giọng nói có một chút khàn khàn, rõ ràng là đang

mạnh mẽ kiềm chế.

Tôi lắc đầu: “Em đồng ý, nhưng mà đừng ở

chỗ này, có được không?”

Anh ôm tôi, giọng nói trâm thấp, kiềm chế:

“Được!”

Trở lại phòng ngủ, anh đặt tôi ở trên giường.

Không phải là chưa từng làm chuyện thẳng

thắn thành khẩn giao lưu, tiếp xúc giữa nam và

nữ, chỉ là bầu không lúc này không giống với lúc

trước.

Một đêm này, mãi hồi lâu tôi mới đi vào giấc

ngủ, nằm bên cạnh anh, trong lòng cứ đau âm ỉ.

Sau nửa đêm, đang lúc ngủ mơ mơ màng

màng thì có tiếng rêи ɾỉ, đau đớn truyền đến bên

tai, tôi ngồi thẳng người dậy, bật đèn ở đầu giường

lên.

Cả đầu Phó Thẳng Nam đầy mồ hôi, mày nhíu

chặt lại, miệng cứ không ngừng kêu đau.

Là nằm mơ thấy ác mộng rồi.

Tôi liền gọi anh, đánh thức anh dậy: “Phó

Thắng Nam..”

Anh tỉnh dậy, nhìn thấy là tôi, trong chốc lát

liền hoàn hồn, bình tĩnh trở lại, rồi bỗng nhiên gắt

gao ôm chặt lấy tôi, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

“Thẩm Xuân Hinh, đừng đi!”

Một câu nói không đầu không đuôi, làm cho

tôi sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền đưa tay vỗ

về, an ủi anh.

“Em không đi đâu hết!”

Nằm trở lại trên giường, anh ôm tôi, tôi giơ tay

lên lau mồ hôi cho anh, hỏi: “Anh nằm mơ à?”

Anh gật đầu, ôm tôi vào trong lòng ngực, hít

một hơi thật sâu rồi nói: “Bóng đen tối tăm đã

móc sạch, khoét rỗng anh, Thẩm Xuân Hinh, anh

chỉ còn có em thôi”

Sau này tôi mới phát hiện, không chỉ có một

mình tôi đảm chìm, lún sâu vào trong đau đớn

thống khổ, thời gian bốn năm, tôi có bốn mùa

xuân, hạ, thu, đông để chữa khỏi, nhưng còn anh

chỉ có thể một mình chịu đựng giày vò, dẫn vặt,

đau khổ ở nơi đen mịt, tối tăm.

Xê dịch thân thể một chút, rúc vào trong lòng

anh: “Chỉ cần anh cần em, thì em liền sẽ không đi

đâu hết, cả một đời này cũng sẽ không rời đi”

Không chỉ có một mình anh cô tịch, hiu

quạnh, tôi và Phó Thắng Nam giống như là hai

con rối gỗ đờ đẫn, cô đơn, lặng lẽ chìm ở trong

đáy biển, hai người cần phải dựa sát vào nhau

mới không bị bóng đen tối tăm cắn nuốt, chiếm

đoạt.

Anh nói: “Em nhìn căn phòng trống rỗng, lạnh

lẽo này xem, mỗi lần anh tỉnh dậy vào lúc nửa

đêm, bên cạnh anh đều là lạnh ngắt như băng,

lạnh giống như em chưa từng xuất hiện vậy, có

đôi khi anh sẽ nghĩ rằng, những năm qua, có phải

là em chưa từng xuất hiện hay không, em có phải

chỉ là do anh bởi vì quá cô đơn, tịch mịch nên mới

nghĩ ra, tưởng tượng ra hay không”

“Biệt thự ở thành phố Giang Ninh, mỗi lần anh

đi vào, đều cảm thấy trống vắng, sau đó anh đi

nghĩa trang thăm bà ngoại và ông nội, bia mộ của

bọn họ đều sạch sẽ, sáng bóng, anh lại bắt đâu

hoài nghi có phải bản thân mình đang ở trong

giấc mơ hay không, trên đường trở về biệt thự,

anh bỗng nhiên sinh ra ý tưởng muốn cho xe lao

xuống vực sâu để tỉnh giấc, thoát ra khỏi giấc

mơ…

Tôi nảm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào

nhau, trong lòng đau đớn âm ỉ: “Xin lỗi!”

Anh nói: “Thẩm Xuân Hinh, ông nội dạy cho

anh biết làm thế nào để sinh tồn ở trên thương

trường, dạy cho anh biết làm thế nào để đối chất

với kẻ địch, nhưng ông chưa từng dạy cho anh

phải yêu như thế nào, gặp được em, anh xem sự

thăm dò là tình yêu, làm tổn thương em, anh rất ân

hận:

Tôi lắc đầu, nước mắt từ trong hốc mắt rơi

xuống: “Là do em đã quá cố chấp”

Con người không có ai là hoàn hảo cả, thời

gian bảy năm, tôi trông thì có vẻ giống như là

nhẫn nhục chịu đựng, nhưng thật ra chưa từng

thật lòng thật dạ đặt mình vào trong hoàn cảnh

của anh, chưa từng cân nhắc, suy nghĩ cho anh.

Tôi yêu anh, nhưng cách yêu không đúng.

Về chuyện của đứa bé, nếu như tôi đem hết

mọi suy nghĩ của bản thân nói ra cho anh biết,

không cần giả vờ sinh non để lừa gạt anh, tỏ vẻ

yếu đuối trước mặt anh, không phải cứ muốn một

mực rời đi, thì anh sẽ không phải lo lắng sau khi

tôi có được sự giúp đỡ của nhà họ Mạc thì sẽ rời

khỏi anh, càng sẽ không khiến cho đứa con của

chúng tôi bị mất mạng, sẽ không khiến cho Vũ

Linh phải vì tôi mà chết, cũng càng sẽ không làm

cho tôi cùng bố mẹ trở thành như bây giờ, mang

trong lòng những oán hận, trách móc.

Một đêm này, chúng tôi ôm lấy nhau, cùng

sám hối về những sai lầm của mình trong quá

khứ.

Tình yêu là một loại năng lực, yêu là cho đi

chứ không phải là yêu cầu, đòi hỏi. Biết bao dung

và dìu dắt, giúp đỡ lẫn nhau mới là càng đáng quý hơn.

Phó Thẳng Nam nói: “Anh không muốn lại có

thêm một cái bốn năm nữa, quá dài, quá cô đơn,

quá hiu quanh”

Mắt tôi ướt đẫm nước mắt: “Sẽ không có

thêm một cái bốn năm nữa đâu, chúng ta sẽ cùng

dắt tay nhau đi tiếp, cùng ở bên nhau cả đời”

Cơ thể được anh ôm vào lòng, giọng nói của

người đàn ông trầm thấp, anh nói: “Thẩm Xuân

Hinh, nói em yêu anh đi!”