Chương 153: Trao đổi ngang giá
Dì Triệu gói mọi thứ lại, Cố Diệc Hàn đứng dậy
chuẩn bị đi, tôi nhìn điện thoại anh ta để lại, mở
miệng nói: “Anh Cố Diệc Hàn, về giá của chiếc
điện thoại di động này…’
“Ở đây” Anh giơ bánh ngọt trong tay lên, nói:
“Trao đổi ngang giá!”
Sau đó anh ta đi thẳng ra ngoài.
Dì Triệu không biết anh ta, thấy anh ta đi rồi
bèn đến bên cạnh tôi, nói: “Cô chủ, anh ta là ai
vậy?”
“Cố Diệc Hàn, con trai của Cố Vân Dương”
“Hả?” Dì Triệu gật đầu, lẩm bẩm: “Không
quen.
Tôi cười cười, cũng không giải thích quá nhiều.
Dì Triệu đã gói bánh ngọt, dìu tôi nói: “Nếu cậu
chủ thấy cô đưa đồ qua cho cậu chủ, nhất định
cậu ấy sẽ rất vui vẻ”
Có vui vẻ hay không thì tôi không biết, nhưng
tôi biết bây giờ anh đang rất bận.
Tôi chưa từng đến công ty ở thủ đô, khi xe
đến dưới công ty, tôi có phần giật mình.
Hoạt động kinh doanh của Phó Thắng Nam
quả thật là khá lớn, cả ba tòa nhà ở giữa trung
tâm khu phố đều là của anh, vừa nhìn đã thấy xa
hoa khí phái.
Dưới tâng, dòng người ra ra vào vào, ồn ào nói
chuyện, dì Triệu lo lắng tôi bị đυ.ng phải, cẩn thận
đỡ tôi, nói: “Phải cẩn thận một chút”
Vào sảnh công ty, dì Triệu hỏi hai lần nhưng
không có ai để ý đến bà, nhân viên lễ tân xinh đẹp
bận tiếp đón khách hàng đến công ty, vì vậy dì
Triệu hỏi nhiều lân vẫn không được.
Điều này khiến dì Triệu hơi tức giận: “Cô à,
làm phiền nói cho tôi biết phòng làm việc của
Tổng Giám đốc Phó Thắng Nam của các người ở
đâu không được sao, sao lại không hiểu chuyện
như vậy nhỉ?”
Bà nói hơi to làm không ít người nhìn về phía
này, nhân viên lễ tân ở đại sảnh cũng nhìn bà, lịch
sự nói: “Bác à, không phải cháu không muốn nói
cho bác, mà là Tổng Giám đốc của chúng cháu
ngày nào cũng có vô số người đến gặp, nhưng
điều kiện tiên quyết là phải hẹn trước, nếu không
hẹn trước chúng cháu không thể để bác vào
được.”
Dì Triệu mất hứng: “Thế này thì có gì mà bận,
bà xã cậu chủ đến thăm cậu chủ cũng phải hẹn
trước sao?”
Nhân viên lễ tân đó hơi sửng sốt, nở nụ cười:
“Bác à, vợ sắp cưới của Tổng Giám đốc chúng
cháu vừa mới đến, sao lại ở đâu ra một người vợ
được, có phải bác tìm nhầm người rồi không?”
“Sao lại tìm nhầm người được?” Dì Triệu đặt
bánh ngọt lên bàn, tức giận nói: “Cậu chủ đã kết
hôn gần ba năm rồi, còn nói vợ sắp cưới cái gì
chứ, người ta còn sắp có con nhỏ nữa, cô đừng
nhầm lẫn”
Nhân viên lễ tân hơi khinh thường, cười nói:
“Bác à, bác không thể nói bậy thế này được,
chẳng lẽ chúng cháu không biết Tổng Giám đốc
của công ty chúng cháu đã kết hôn hay chưa
sao? Dạo này ngày nào vợ sắp cưới của Tổng
Giám đốc cũng đến, chúng cháu không thể nhìn
nhầm suốt được đâu.”
Dì Triệu còn muốn nói thêm cái gì, tôi đã đã
mở miệng: “Dì Triệu”
“Cô chủ.” Dì Triệu nhìn tôi, ân cần nói: “Sao
vậy? Có phải cô mệt rồi không, cô qua bên kia
ngồi một lát, để tôi nói chuyện với bọn họ”
Tôi cười nhẹ lắc đầu nói không phải, sau đó
đỡ bụng đi đến bàn lễ tân hỏi: “Có phải vợ sắp
cưới của Tổng Giám đốc của mọi người họ Lục
không?”
Cô lễ tân sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy! Là cô
con gái bị thất lạc của nhà họ Mạc, quen biết với
Tổng Giám đốc Phó ở thành phố Giang Ninh, hai
người đã có con rồi, nghe nói là sắp kết hôn.
“Nói bậy!” Dì Triệu không nghe nổi nữa, cất
giọng mắng: “Thế này là thế nào, người phụ nữ
Mạc Hạnh Nguyên này đúng là bám dai như đỉa,
cứ bám lấy cậu chủ riết không tha, đứa bé kia
không thể nào là con của cậu chủ được”
“Bác à, bác nói gì phải nói cẩn thận, đừng vu
oan người khác.” Nhân viên lễ tân có vẻ rất bảo vệ
Mạc Hạnh Nguyên.
Dì Triệu cười khẩy: “Vu oan người khác sao?
Ha ha, nếu cô ta làm người chính trực, đi thẳng
đứng thẳng thì người khác lấy cái gì ra vấy bẩn cô
ta?”
Nhìn mọi người trong sảnh lớn im lặng không
nói gì, tôi nhìn về phía lễ tân lần nữa, nói: “Dạo này
cô Hạnh Nguyên rất thường xuyên đến đây sao?”
Nhân viên lễ tân gật đầu, nhìn bụng tôi rồi hơi
chần chừ: “Từ khi Tổng Giám đốc đến thủ đô,
ngày nào cô ấy cũng qua đây, xin hỏi cô là?”
“Tôi là người vợ danh chính ngôn thuận của
Phó Thắng Nam” Tôi chỉ cái bụng mình, nói: “Đây
là đứa con của anh ấy, nó sắp ra đời rồi.”
Nói xong, tôi không để mắt đến ánh mắt nửa
tin nửa ngờ của nhân viên lễ tân nữa, lấy điện
thoại ra gọi cho Phó Thắng Nam.
Điện thoại vang lên hai tiếng tút tút đã có
người bắt máy.
“Chào cô” Giọng nói này mang đặc trưng của
một người phụ nữ, vừa nghe đã biết là không phải
Phó Thắng Nam.
Là Mạc Hạnh Nguyên!
“Đưa điện thoại cho Phó Thắng Nam nghe đi”
Cũng không phải là khó chịu, người đàn ông như
Phó Thắng Nam có phụ nữ cứ bám theo anh là
chuyện khá bình thường.
“Anh ấy đang họp.” Mạc Hạnh Nguyên nói,
giọng điệu có vẻ rất đắc ý: “Chắc là thứ trong
bụng cô sinh ra rồi hả?”
Tôi nhíu mày, lập tức ngắt luôn điện thoại.
Thấy vậy, nhân viên lễ tân cười khẩy: “Thật sự
cho rằng muốn giả vờ làm cô chủ nhà giàu dễ lắm
à, Tổng Giám đốc Phó Thắng Nam là ai chứ,
người có thể xứng đôi với anh ấy không phải cứ ra
ngoài đường vẫy tay là tìm được đâu.”
“Cô nói chuyện kiểu gì vậy, có được dạy ăn nói
không thế?” Dì Triệu tức đỏ mặt, trợn mắt muốn
mắng người.
Tôi kéo bà ấy, khẽ lắc đầu, nơi này người ra kẻ
vào rất nhiều, không nên gây sự chú ý như thế.
Tôi lại gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn Anh, anh
ta nhận điện thoại sau hai tiếng tút tút.
Giọng nói của anh ta vẫn trong trẻo nhưng
lạnh lùng như trước: “Xuân Hinh, có chuyện gì
vậy?”
“Anh có đang ở thủ đô không?”
Anh ta nói: “Có.”
“Tôi đang ở dưới sảnh lớn tòa nhà tam giác,
anh có thể xuống đây đón tôi không? Nhân viên lễ
tân nói phải hẹn trước mới gặp được, tôi chưa hẹn
trước với Thắng Nam” Tôi nói lời này rất nhạt
nhẽo, chẳng tỏ thái độ hay tâm trạng gì.
“Được” Anh ta trả lời tôi một câu rồi cúp điện
thoại ngay.
Sắc mặt nhân viên lễ tân không được tốt lắm,
còn lộ ra ánh mắt nghi ngờ, hình như có hơi bối rối.
Tôi cúi đầu vuốt cái bụng mình, chỉ im lặng
đứng nhìn bọn họ, dì Triệu lạnh lùng nhìn nhân
viên lễ tân một cái, lẩm bẩm: “Mắt chó coi thường
người khác.”
Nhân viên lễ tân kia vừa muốn phản bác đã
có người đến đây hỏi: “Chào cô, tôi đã hẹn trước
với Tổng Giám đốc Phó Thắng Nam, phiền cô
thông báo cho tôi.
Nhân viên lễ tân gật đầu: “Được, ông chờ tôi
một chút.
Tôi thấy giọng nói này có vẻ quen thuộc bèn
quay đầu lại, là Tổng Giám đốc Lư Hải Thiên, trên
người ông ta mặc cả một cây đen.
Tôi không khỏi sửng sốt, mở miệng nói: “Tổng
Giám đốc Hải Thiên”
Lư Hải Thiên cũng nhìn thấy tôi, ông ta hơi bất
ngờ, hỏi: “Sao cô Xuân Hinh lại qua thủ đô vậy,
bụng cô lớn vậy rồi tôi còn tưởng rằng cô đang ở
thành phố Giang Ninh xử lý công việc của Phó
Thiên đó.”
Tôi nở nụ cười yếu ớt, nhìn bụng của mình rồi
nói: “Đứa bé lớn rồi nên không đến công ty được,
sao ông lại qua thủ đô vậy?”
Ông ta cười cười nói: “Phó Thiên có hướng
phát triển ở thủ đô, đương nhiên là tôi đến vì
chuyện hợp tác với Phó Thiên sau này.’
Công ty kiểm toán và kế toán An Cường đã có
thương hiệu mấy chục năm nay, việc kinh doanh
của Phó Thiên lớn, hợp tác với Phó Thiên có thể
mang lại doanh thu bằng tổng thu nhập trong nửa
năm của An Cường, chỉ cần là người làm kinh
doanh sẽ không có ai bỏ qua cơ hội như vậy.
Tôi gật đầu, cũng không nói nhiều.
Thấy tôi đứng ở đây, ông ta nhíu mày nói: “Cô
đứng đây đợi ai sao?”
Tôi gật đầu: “Lúc tới không nói với Thắng Nam
nên tôi đang đợi anh ấy”
“Tổng Giám đốc Hải Thiên, Tổng Giám đốc
Thắng Nam mời ông vào ạ” Nhân viên lễ tân nói,
ánh mắt nhìn tôi hơi mất tự nhiên.
Lư Hải Thiên gật đầu, nhìn tôi nói: “Có lẽ là
Tổng Giám đốc Thắng Nam khá bận rộn, hay là cô
cùng tôi lên đó đi, tôi thấy với tình trạng của cô
bây giờ, nếu đã sắp sinh thì đứng lâu không tốt đâu.