Mười Phút Trước Nửa Đêm

Chương 8: Chương 3.2

Chuyển ngữ: Violet

Biên tập: Thủy Nguyệt Vân

Cặp mắt kia dù thế nào cô cũng không quên được,là của người con trai đáng ghét luôn luôn trêu chọc cô trong những giấc mơ, người ấy lại đang đứng sờ sờ trước mặt cô!

Đời này cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại Lạc Diễn Hàn, đứng ở trước mặt cô bây giờ không còn là đứa trẻ năm xưa nữa mà đã là một người đàn ông, tuy rằng cô đã cao lớn hơn, nhưng thân hình cao lớn mạnh mẽ của Lạc Diễn Hàn dường như vẫn cao hơn cô một khoảng giống ngày ấy.

Đứng dưới ánh mặt trời, cái bóng của anh ta tựa như có thể che lấp cả người cô, áo T shirt hàng hiệu bó sát người càng làm tôn lên cơ thể khỏe mạnh rắn chắc của anh ta, còn có quần jean vừa người kia, tất cả mọi thứ đều chân thực nói với cô, cậu bé của ngày xưa nay đã là một người đàn ông càng có sức uy hϊếp hơn.

Cô nên lập tức bỏ đi, nhưng mà chân của Ý Lương giống như đã mọc rễ mà dính chặt tại chỗ, cơ thể cô như bị cố định lại rồi, làm sao cũng không cử động được, chỉ có thể thầm cầu mong trong lòng Lạc Diễn Hàn tốt nhất đừng nhận ra cô.

Mà tất cả những việc này tựa như trong mộng của Lạc Diễn Hàn vậy, cậu bé cùng cô bé năm xưa đều đã trưởng thành, thế nhưng cảnh trong mơ giống như đang diễn ra ở hiện thực, cứ mãi chăm chú nhìn nhau.

Thời Ý Lương không còn là cô bé cột hai bím tóc nữa, kiểu tóc xoăn sinh viên trẻ trung, phối với bộ quần áo trông có vẻ hơi cũ, ngũ quan mang dòng máu lai của cô so với khi còn bé lại càng hấp dẫn người khác hơn, mà dáng vẻ cô giống như một thiếu nữ xinh đẹp đang tuổi dậy thì, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời có vẻ tỏa sáng lung linh không gì sánh được, duy nhất chỉ thiếu một phần sức sống.

Cô vẫn giữ nguyên cách thức tồn tại thầm lặng của mình như trước, ngay cả trưởng thành rồi cũng vẫn như vậy . . . Thời Ý Lương toàn thân trên dưới không có chút ít khí chất hoạt bát riêng biệt của thiếu nữ, còn cặp mắt của cô… và trong mộng giống nhau như đúc, con búp bê bị vứt bỏ kia, hình như vẫn không thay đổi.

“Hi!” Lạc Diễn Hàn thoải mái tự nhiên chào hỏi cô, đồng thời đi về phía cô.

Dường như anh ta đã nhận ra cô. . . Ý Lương phát hiện tay mình đang run rẩy, hơn nữa vào khoảnh khắc chân cô có thể hoạt động trở lại lập tức không tự chủ được mà lùi về sau một bước.

Lạc Diễn Hàn phát hiện động tác của cô, trên mặt xuất hiện một tia do dự, bất quá do dự kia chỉ duy trì trong một giây, sau đó anh liền sải hai bước ép đến trước mặt cô.

Tờ lý lịch bị đưa tới trước mặt cô, cô thậm chí không dám đưa tay ra nhận, Lạc Diễn Hàn nhìn dáng vẻ im như thóc kia, không khó đoán ra ý nghĩ của cô, cô vẫn giống như năm ấy, vừa thấy anh đã sợ đến mặt trắng bệch.

“Em nhận ra tôi.” Anh kéo tay trái của cô, đặt tờ lý lịch vào tay cô, nhưng cũng không lập tức buông ra mà nhìn một lúc vào cánh tay của cô, như là muốn nhìn ra dấu vết bị thương năm ấy.”…May là không nhìn ra đã từng bị gãy xương.”

Giống như là nhắc nhở hai người, chuyện năm đó cô bị gãy tay trong l*иg cầu, Ý Lương nghe vậy lập tức rút tay về, hoảng sợ nhìn anh.

Ánh mắt của cô thực sự làm cho người ta không được dễ chịu lắm, đặc biệt là Lạc Diễn Hàn chưa bao giờ cho rằng vẻ ngoài của mình dọa đến người khác như vậy, thế nhưng vào những lúc cô nhìn anh thì anh luôn bất giác hoài nghi mình có phải là một quái vật hay không.

“Mấy năm nay em sống có tốt không?”

Anh cũng không phải một người sẽ ân cần hỏi thăm người khác như vậy, ngay cả bạn thân của mình anh cũng sẽ không hỏi sống có tốt hay không, thế mà anh lại không nhịn được hỏi Ý Lương như vậy, cô sống có tốt hay không chính là chuyện anh muốn biết nhất.

Chỉ thấy cô không biết nên lắc đầu hay gật đầu, lắc gật lung tung một hồi rồi cúi đầu muốn đi.

“Này! Tôi còn chưa nói xong!” Lạc Diễn Hàn vừa mới nói chuyện, cô đã lập tức rút lui bỏ chạy.

Việc này thực sự làm cho anh không dễ tiếp nhận cho lắm, cô khi còn bé sợ anh là sự thật, thế nhưng bây giờ cô cũng đã trưởng thành, mà anh cũng vậy… Ngoại hình của anh không có quá đáng sợ đấy chứ? Theo anh biết thì anh vẫn luôn là người tình trong mộng của rất nhiều nữ sinh mà, vì sao cô có thể sợ anh đến muốn chạy trối chết thế chứ?

Không chút nghĩ ngợi, Lạc Diễn Hàn liền đuổi theo cô, kéo cô về phía sau, mà cô dĩ nhiên chân đã mềm nhũn liền vấp ngã, ngã ngồi dưới đất.

“Em có sao không?” Lạc Diễn Hàn buông những thứ trên tay, ngồi xổm người xuống nhìn cô, những nơi anh chạm tới trên người cô đều là xương, cô rất gầy…cho dù đã trưởng thành, nhưng hình như cô chỉ có tăng chiều cao còn cân nặng vẫn không hề tăng.

Cô cúi đầu, tóc che đi biểu cảm trên khuôn mặt cô, giọng nói run run nhẹ nhàng bật ra.

“Anh…đừng bắt nạt tôi…”

Chiếc xe máy Harley phóng như bay trên đường phố, chiếc mũ bảo hiểm duy nhất đang đội trên đầu cô, tóc Lạc Diễn Hàn theo gió phất lên hai má cô, mùi hương của anh cũng theo gió thổi vào khoang mũi cô, nhắc nhở cô sự tồn tại của anh.

Ý Lương cố ý muốn giữ một khoảng cách với anh, nhưng khi cô vừa ngồi lên xe máy của anh, vào giây trước khi xe tiến về phía trước, khoảng cách của hai người trong nháy mắt đã biến mất, xe đi với tốc độ cao làm cho cô không kìm được mà đưa tay ôm chặt thắt lưng Lạc Diễn Hàn, mọi vật hai bên vụt qua rất nhanh về phía sau, cô ngay cả mắt cũng không mở ra được, cũng không kịp thấy rõ anh đã đưa mình đi đâu, rất nhanh xe đi vào một tầng hầm của một tòa nhà cao tầng.

Hai chân cô tê dại bước xuống xe, nhìn anh thoải mái cầm túi hàng nặng mua ở siêu thị, dẫn cô vào thang máy, đi tới tầng bảy, rẽ qua một khúc quanh mở một cánh cửa trong đó ra.

“Vào đi!” Anh đứng ở trong phòng, chờ Ý Lương vào rồi đóng cửa lại.

Trong phòng cũng không lớn, hơn nữa chỉ có thể dùng một chữ‘loạn’ để hình dung, cũng giống như chủ nhân, loạn rất có cá tính, tuy nhiên loạn rất không có chừng mực. . . Mà nơi này là nhà của anh.

Trước ghế sofa đôi là bàn trà bên trên có bốn bát mỳ trống không, bên trong phòng bếp tại bồn rửa bát chất đầy những vật linh tinh nho nhỏ kỳ quái như báo chí, đèn pin, đồng hồ báo thức . . . Thậm chí ngay cả điều khiển từ xa cũng nằm trong đó, cả một căn phòng có thể thấy là phòng ở của con trai, chỉ có phòng tắm là tạm xem như sạch sẽ, chí ít bên trong đó không chất vật gì cả, chỉ có một vài đồ dùng vệ sinh, trên bàn học có một đống sách vở, bị bao phủ ở giữa sách vở là một cái máy tính, trên tất cả những cái ghế dường như đều vứt đầy quần áo không phân biệt được là sạch hay không.

Mở máy điều hoà, không khí mát mẻ phả lên người, oi bức cũng được quét sạch.

“Em trước hết giúp tôi để những đồ này vào tủ lạnh đã.” Lạc Diễn Hàn một đường thu dọn đồ vật vứt bừa bãi, nhưng mà tất cả hành động của anh đều chỉ là đem bên này ném sang bên kia, cũng không khiến căn phòng ngăn nắp gọn gàng hơn được bao nhiêu.

Ý Lương nhìn bóng lưng bận rộn của anh cũng chỉ có thể làm theo lời anh trước tiên đem tất cả đồ trong túi cho vào trong tủ lạnh, mở tủ lạnh mới phát hiện bên trong trống không, cái gì cũng không có!

Bất quá anh mua đồ ăn cũng nhiều lắm, tủ lạnh nhỏ thoáng cái đã chật ních đồ ăn, còn vài chai thức uống cũng không thể để vào nữa.

“Thức uống thì cứ để tạm đâu đó đi, khi nào có chỗ trống lại cho vào tủ lạnh.” Anh ngay cả đầu cũng không cần quay lại vẫn đại khái đoán được tình huống cô sẽ gặp phải,giọng nói từ phòng khách truyền đến.”Tôi dọn dẹp lại phòng khách một chút, sau này em cứ ở lại đây, sắp tới tôi sẽ đi nghĩa vụ, nhà này liền để em trông nom.”

Mở đồ ăn đã mua trên đường ra, nói thật Lạc Diễn Hàn đã rất đói bụng, đi từ sáng đến trưa cũng nên lấp đầy cái bụng rồi.

“Đại khái sẽ đi trong đợt này, dù sao thông báo nhập ngũ sẽ gửi tới bất cứ lúc nào…” Thấy cô đã cất xong đồ đi tới, anh còn nói thêm: “Qua đây ngồi ăn.”

Trên chiếc sofa đôi duy nhất chất đầy quần áo của anh, anh gạt một tay dọn hết đống quần áo ra chỗ khác.

“Em đặt đồ của mình xuống đi, để đâu cũng được,em thích nước đu đủ hay khoai môn?”

Ý Lương chỉ lắc đầu, không biết mình nên trả lời làm sao.

“Em thực sự rất ít nói…” Anh như là sớm biết cô sẽ như vậy, đem ống hút cắm vào một ly thức uống trong đó, đưa tới tay cô.”Không thay đổi một chút nào.”