Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Chương 7

♥.7. Bốn gã quân nhân.

Thời gian tích tắc trôi qua, lúc trời hơi sáng, Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn trước hết tỉnh dậy.

"Anh Lục, sao anh không gọi bọn em dậy?"

"Không sao đâu, anh không thấy buồn ngủ, hai đứa lấy cái gì ăn sáng cho no đi, chúng ta chuẩn bị phá vây."- Lục Văn Ngạn không phải khách khí với bọn họ, mà cậu thật sự không cảm thấy buồn ngủ, cậu vừa mới giải trừ trạng thái Nguyền rủa trên người, tinh thần đang rất tốt.

Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn cũng biết kế tiếp tránh không được một hồi ác chiến, quan trọng nhất hiện giờ là phải bổ sung thể lực, vì thế lấy đồ từ trong túi ra cắm đầu cắm cổ ăn.

Mùi thơm thức ăn lan tỏa, nhanh chóng gọi dậy năm người trên giường, Phương Cảnh Dương hôm qua một đường chạy trối chết trốn tránh zombie, chỉ tùy tay lấy chút thức ăn trong quầy, tối qua mấy người chia nhau ăn xong hết rồi, hiện tại chỉ còn biết bụng đói reo vang, mắt thèm nhìn hai người Phương Cảnh Dương Lý Minh Viễn ăn.

"Vương Lộ, cô bị sao vậy? Sao sắc mắt lại khó coi như thế?"- Một nam thanh niên kinh hô.

"Chắc là do đói bụng..."- Vương Lộ cũng không biết bản thân bị Nguyền rủa phản phệ, còn tưởng đây là tác dụng phụ khi Nguyền rủa người khác, cho nên không dám nói ra.

Nam thanh niên nghe vậy liền nhìn về phía hai người Dương, Viễn đang ăn hết sức ngon lành kia, do dự một chút, sau đó cắn răng tới trước mặt bọn họ: "Cái kia....Xin hỏi có thể cho bọn tôi một chút gì đó để ăn được không? Bạn của tôi thật sự rất đói bụng."

Lục Văn Ngạn không nói gì, chỉ tùy tiện cầm hai bọc bánh bích quy ném qua. Cậu lười nói nhiều lời cùng bọn họ, dù sao thức ăn trong người cậu vẫn còn nhiều.

"Cảm ơn!"- Nam thanh niên liên tục nói lời cảm tạ.

Gặp trong túi plastic của Lý Minh Viễn chỉ còn mấy bọc bánh bích quy, Lục Văn Ngạn liền lấy túi vải buồm của mình đưa sang cho hắn: "A Viễn, túi plastic dễ phát ra âm thanh, cậu đem thức ăn trong đó bỏ vào túi này đi, lúc mang trên người cũng sẽ hành động thuận tiện hơn rất nhiều."

Nhìn một túi đầy thức ăn cùng đồ uống, Lý Minh Viễn vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Lục Văn Ngạn là dị năng giả hệ Không gian, liền cười nhận: "Cảm ơn anh Lục."

Phương Cảnh Dương không biết quầy bán quà vặt đã bị Lục Văn Ngạn thu sạch, thế nên khi thấy hành động đó của Lý Minh Viễn, y liền không vui trừng anh em tốt của mình, không ngờ hắn lớn lên có gương mặt hàm hậu thành thật như vậy cư nhiên lại ham thích món lợi nhỏ.

Xung quanh nhiều người, Lý Minh Viễn cũng không tiện giải thích, nên hắn chỉ có thể cố gắng chống chọi lại tầm mắt khiển trách khinh bỉ của Phương Cảnh Dương.

Đúng lúc này, bên ngoài bệnh viện đột nhiên vang ầm lên tiếng gào rú của đám zombie.

"Có chuyện gì vậy nhỉ?"- Phương Cảnh Dương vội vàng ngồi dậy bước nhanh tới cửa sổ, nhìn ra ngoài: "Anh Lục, hình như có rất nhiều zombie đang đuổi theo ai đó tới đây."

Lục Văn Ngạn mở Bản đồ nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện có mấy chục điểm đỏ đang di động rất nhanh tới bệnh viện, đám zombie canh giữ ở ngoài cửa phòng họ cũng bị âm thanh này làm cho rục rịch, triều dưới lầu đi xuống.

Thật sự là phiền toái, vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch rời đi bệnh viện, nhưng bây giờ những người kia lại mang theo rất nhiều zombie tiến vào, chỉ sợ sẽ tạo ra động tĩnh không nhỏ, nếu như có quá nhiều zombie đều tụ tập ở đại sảnh, bọn họ liền không có cách thoát ra.

"Anh Lục, là người của quân đội!"- Chờ những người đó dần dần tới gần, Phương Cảnh Dương liền để ý thấy quân phục lục sắc của họ, lập tức quay đầu lớn tiếng báo cho Lục Văn Ngạn.

Nghe thấy hai chữ "quân đội", ánh mắt mọi người trong phòng đều sáng rực lên, quân đội đại biểu cho chính phủ, đại biểu cho quốc gia, nếu công dân của quốc gia đều chết sạch, như vậy quốc gia cũng không còn tồn tại, cho nên quốc gia nhất định sẽ phái quân đội tới cứu viện người sống sót. Quốc gia có súng ống đạn dược nhiều như vậy, đối phó mấy con zombie hẳn sẽ không thành vấn đề, mấy người quân nhân này nói không chừng chính là đội ngũ vào thành phố cứu giúp người sống sót. Nếu bọn họ có thể đi theo người của quân đội, liền có thể nhanh chóng tới địa khu an toàn, mà không cần giãy dụa cầu sinh ở địa phương tràn đầy zombie như vầy.

Lục Văn Ngạn cũng hiểu được suy nghĩ của mọi người, cậu kỳ thật cũng như vậy, mặc dù bây giờ cậu có hệ thống game phòng thân, cũng không cần quá e ngại mấy con zombie cấp thấp bình thường, nhưng vạn nhất lại đυ.ng phải zombie biến dị thì sao đây? Trước khi thực lực của bản thân phát triển toàn vẹn, cậu không dám dùng tân sinh mệnh không dễ gì có được đi mạo hiểm, chi bằng theo mấy quân nhân này trở về địa khu an toàn, nhận sự an trí thống nhất của chính phủ, sau đó lại tính tiếp.

Rất nhanh từ dưới lầu truyền đến tiếng súng cùng tiếng tê hô của zombie, xem ra mấy quân nhân kia đã đi vào trong bệnh viện.

"Mấy anh trai, chúng ta mau chạy nhanh xuống dưới cùng quân nhân rời khỏi nơi này đi, bọn họ nhất định biết vị trí quân đội, đến lúc đó chúng ta liền an toàn."

"Đúng vậy, chúng ta mau xuống dưới lẹ lên, bằng không mấy quân nhân này rời khỏi, chúng ta liền xong rồi!"

Năm người kia nhịn không được bắt đầu vội vàng xao động, anh một câu tôi một câu thúc giục.

Nhưng mà Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn đều không có bất cứ động tác gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Lục Văn Ngạn, cả hai người giờ đây đã muốn hoàn toàn nghe theo mọi mệnh lệnh của cậu, cậu sai đâu thì đánh đó.

"Chúng ta đi xuống dưới thôi."- Liền tính mấy người quân nhân này trang bị hoàn hảo từ A tới Z, nhưng cũng không nhất định có thể ứng phó với nhiều zombie như vậy, bọn họ có thể lợi dụng lúc zombie bị những người kia hấp dẫn, nhất cổ tác khí vọt xuống dưới lầu cùng họ hội hợp lại, nhiều người sức lớn, đến lúc đó muốn từ từ diệt sạch vòng vây zombie cũng sẽ dễ dàng hơn.

Phương Cảnh Dương đem tủ cùng bàn chặn cửa dời đi, cẩn thận mở cửa ra, quan sát động tĩnh ngoài cửa một lát, sau đó gật gật đầu với Lục Văn Ngạn.

Lục Văn Ngạn là người tiên phong đi ra ngoài, rồi sau đó là Phương Cảnh Dương, Lý Minh Viễn và năm người còn lại. Dương, Viễn hai người lúc ở trong phòng đã đập lấy hai cái chân ghế làm vũ khí cầm chắc trong tay từ từ theo sau Lục Văn Ngạn. Bọn họ nhanh chóng gặp gỡ vài con zombie bồi hồi trong hàng hiên, sau khi thoải mái giải quyết chúng, họ lại nhanh chân phóng xuống dưới lầu. Nguyên bản đám zombie đông nghìn nghịt chiếm cứ ở tầng dưới giờ đây cũng đã bị mấy quân nhân hấp dẫn rời khỏi đó, thế nên lúc bọn họ xuống lầu cũng không gặp phải trở ngại gì.

Khi bọn họ xuống tới đại sảnh, lập tức bị cảnh tưởng như A Tì Địa Ngục trước mắt dọa cho sợ ngây người, nơi nơi đều là máu tươi cùng khối thịt vụn vỡ, tầng tầng lớp lớp zombie đang bao vây lấy mấy người mặc quân trang, có một người hiển nhiên đã bị thương, được ba người còn lại bảo hộ ở phía sau. Một người quân nhân thân hình cao to vung trường đao trong tay, máu tanh đỏ sậm phun tung tóe khắp nơi, khiến cho đám zombie bị máu thịt hấp dẫn càng trở nên kích động.

"Bọn họ không có đạn...."- Một nam thanh niên hô nhỏ một tiếng khi nhìn thấy mấy cây súng máy bị vứt bỏ trên mặt đất, mấy người quân nhân kia không ngừng dùng vũ khí lạnh chiến đấu cùng zombie, thực hiển nhiên họ đã cạn kiệt đạn dược.

"Ta....Chúng ta vẫn không, không nên qua đó đi....Rất nguy hiểm....."- Cô gái cột tóc đuôi ngựa trong nhóm năm người đó phát run lui về phía sau, tính rụt về lại trên cầu thang.

Lục Văn Ngạn không hề động, cậu chỉ là đang nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn đang không ngừng vung trường đao bảo hộ đội hữu phía sau, trên người anh dính đầy huyết ô chật vật không chịu nổi, nhưng sống lưng cứ như trước thẳng tắp, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng lộ ra khí thế kiên nghị cùng quả cảm chuyên thuộc về quân nhân. Người đàn ông này giống như vật sáng trong đêm đen, chặt chẽ hấp dẫn ánh mắt cậu.

Tên nhân vật: Sở Tử Khiên [Dị năng giả]

Thuộc tính – Cấp bậc: Hệ Phong – Cấp 1 sơ giai.

Sinh mệnh: 7500/9000.

Kĩ lực: 0/2000.

Độ đói khát: 20/100.

Trạng thái nhân vật: Suy yếu, đói khát.

Không ngờ được người này cũng là Dị năng giả, đáng tiếc dị năng đã dùng cạn, giờ phút này chỉ có thể cùng zombie đánh giáp lá cà.

Đột nhiên, Sở Tử Khiên phát ra một tiếng kêu rên, máu tươi đỏ chói từ vết thương trên cánh tay phải của anh phun trào, zombie cào thương anh trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đầy hưng phấn, liều mạng duỗi dài cánh tay, tính dùng móng tay sắc bén móc ra trái tim con mồi.

"Lão đại, cẩn thận!"- Thanh niên được bảo hộ phát ra tiếng kinh hô.

Sở Tử Khiên chịu đựng đau đớn, nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của con zombie đó, đồng thời sử dụng trường đao trong tay chém rụng cánh tay nó, sau đó hung hăng đá nó một cước ra xa. Không thiếu zombie xung quanh bị zombie đó văng trúng đồng loạt ngã xuống đất, vòng vây kín mít nháy mắt xuất hiện một chỗ hổng.

"Đi!"- Giọng nói trầm thấp của Sở Tử Khiên như tiếng đàn violon xen, chỉ ngắn ngủi một chữ, đã có khí thế uy nghiêm không nói nên lời.

Không biết là trùng hợp hay không may, phương hướng mấy người đó phá vây vừa lúc cũng là hướng đám Lục Văn Ngạn đang đứng, cho nên mấy người đó thoát ra trước tiên liền thấy đám người Lục Văn Ngạn.

"Đừng tới đây nha!"- Lục Văn Ngạn nghe thấy trong đám người phía sau mình phát ra một tiếng thết kinh hãi, quay đầu lại liền nhìn đến cảnh năm nam nữ thanh niên kia đang hoang mang rối loạn chạy lên lầu, dĩ nhiên là bị zombie dọa sợ phá gan.

Sở Tử Khiên thấy vậy cước bộ nhất đốn, hơi nhăn lại cặp mi anh tuấn, xoay người hướng hàng hiên bên kia chạy tới.

Hành động đó của Sở Tử Khiên khiến Lục Văn Ngạn có chút động dung, thật không hổ là người quân đội, tình nguyện chính mình đối diện nguy hiểm, cũng không liên lụy dân chúng bình thường. Nhưng mà con đường mấy người đó sắp sửa đi, không phải là một con đường an toàn...

Con đường bên đó là hướng đi tới phòng khám nhanh, Lục Văn Ngạn qua Bản đồ biết được tình huống phía sau phiến cửa phòng khám bên đó, nếu mấy người đó mở cửa ra, họ nhất định sẽ phải đối mặt với đại lượng zombie ban đầu là bệnh nhân truyền dịch trong đó, trước có sói sau có hổ, căn bản chỉ còn con đường chết....

Trong lòng Lục Văn Ngạn căng thẳng, nhịn không được mở miệng hô: "Đừng qua đó, phòng khám nhanh có zombie rất nhiều!"

Bốn gã quân nhân nghe vậy lập tức dừng cước bộ, trên mặt đều lộ ra thần tình do dự, Lục Văn Ngạn đoán chắc họ vẫn đang e ngại liên lụy bình dân. Mà đám zombie truy đuổi mấy người quân nhân cũng đã phát hiện ra ba người Lục Văn Ngạn, lập tức ngao ngao đánh tới.

"Mấy anh lính, mau qua bên đây với chúng tôi!"- Ngân châm trên tay Lục Văn Ngạn bắn ra, lưu loát xử lý hai con zombie gần nhất, Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn thì cùng nhau cầm chân ghế đánh với zombie.

Thấy thân thủ bọn Lục Văn Ngạn bất phàm, mấy người quân nhân kia liền không do dự nữa, nhanh chóng chạy tới hướng của Lục Văn Ngạn.

Chờ mấy người đó lại gần, Lục Văn Ngạn liền phát hiện mỗi người bọn họ đều đã tinh bì lực tẫn, cho nên phương án tốt nhất hiện tại là tìm một chỗ để mấy người bọn họ chữa thương và nghỉ ngơi hồi phục.

"Lên lầu"- Lục Văn Ngạn bảo mấy người đó nhanh chóng lên lầu, chính cậu thì mang theo Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn chắn lại cửa khẩu cầu thang, chặn lại đám zombie đuổi theo.

"Cảm ơn."- Sở Tử Khiên thấp giọng nói lời cảm tạ rồi rất nhanh chạy lên lầu.

Bọn Lục Văn Ngạn vừa đánh vừa lui, chậm rãi cũng lên lầu.

"A a a, cứu mạng! Đừng tới đây!"- Vừa lên tới lầu, Lục Văn Ngạn liền nghe thấy một giọng nữ không ngừng thét chói tai.

Lầu hai có phòng bệnh ngoại khoa, đại bộ phận zombie vừa rồi đều bị hấp dẫn xuống lầu, chỉ có mấy con zombie bị nhốt tại trong phòng còn lưu lại lầu hai. Năm người kia lên trước hiển nhiên là muốn tìm một chỗ trốn vào, thế là tùy tay mở ra một căn phòng, nhưng lại không hay ho mở ra căn phòng có zombie. Hai con zombie lập tức vọt ra, dẫn phát một mảnh thết chói tai của mấy người kia.

"Câm miệng!"- Sở Tử Khiên quát, sau đó chỉ thấy anh giơ tay lên chém xuống, lưu loát chém rớt đầu của hai con zombie.

Nguy hiểm được giải trừ, năm người kia liền run run theo nhóm quân nhân trốn vào trong phòng.

"Bên này."- Chú ý thấy ba người Lục Văn Ngạn đến, Sở Tử Khiên lập tức hướng bọn họ gật đầu nói.

Vào trong phòng, Phương Cảnh Dương quen thuộc dùng bàn ghế chặn lại cửa, mọi người sau đó thở hổn hển ngồi dưới đất. Phòng không lớn, lại nhét vào mười hai người, có vẻ hơi chút chật chội.

Còn không chờ bọn họ lấy lại khí, tiếng Vương Lộ đột ngột vang lên: "Bọn họ không thể ở lại đây!"