Edit: Ryal
"Cậu tán đổ nam thần Alpha rồi à?".
Khương Ngạn Hi cầm một cốc trà sữa, thẹn thùng khẽ gật.
Kỷ Vũ nom còn hưng phấn hơn trúng độc đắc, chỉ muốn đăng bài cho cả thế giới cùng biết!
"Thỏ bự giỏi quá!". Trong cửa hàng đồ ngọt vẫn còn khách khác, nên Kỷ Vũ đành nén tiếng rít gào. "Mời khách! Thỏ tình đầu nhà ta tán đổ nam thần Alpha quốc dân rồi! Không được, tối nay phải gọi đàn anh Hằng Chi cùng đi uống mừng nữa!".
Màn hình trong cửa hàng cũng đang chiếu "Giao ước thánh thần" mùa tám, những Omega và Beta thi thoảng lại kinh ngạc hô lên.
"Tuyệt quá!! Ước gì mùa sau nam thần Alpha vẫn tham gia 'Giao ước thánh thần', tôi cũng muốn hẹn hò với ảnh a a a!".
"Nam thần Alpha với tình đầu quốc dân hẹn hò rồi nhỉ? Nếu là thật thì tôi thất tình rồi hu hu hu...".
"Hầy, cái mặt thì tôi không bằng Khương Ngạn Hi chứ thủ đoạn tình trường đâu phải để trưng".
Kỷ Vũ cắn ống hút liếc sang một cái, cười mà chẳng biết có ý gì.
Khương Ngạn Hi cúi đầu xem điện thoại, Tô Hoài nhắn tin cho cậu này.
Tô Hoài: [Cún con xô ngã bé thỏ trắng.jpg].
Tô Hoài: [Tối nay anh về, anh qua nhà em nhé?].
Cuối cùng bộ điện ảnh của Tô Hoài cũng được quay xong, giờ đang tuyên truyền khắp thế giới. Nhưng anh vẫn dành thời gian về thành phố Chi gặp Khương Ngạn Hi mỗi lần một đợt tuyên truyền kết thúc.
Ban nãy Kỷ Vũ đã hẹn Tưởng Hằng Chi đi chơi xong xuôi rồi.
Hai má Khương Ngạn Hi nóng bừng, cậu mỉm cười gõ chữ: [Tối nay em định đi chơi với bạn, đàn anh muốn đi cùng không].
Tô Hoài: [Cún con OK.jpg].
Tô Hoài: [Lúc nào đến anh sẽ gọi điện cho em, nhưng không cần đón đâu].
Tô Hoài: [Anh cũng mang theo bạn nhé?].
Khương Ngạn Hi: [Bé thỏ trắng OK.jpg].
Tô Hoài: [Cún con liếʍ bé thỏ trắng.jpg].
Khương Ngạn Hi tiện tay lướt lịch sử tin nhắn của hai người, có cảm giác hình như từ lúc yêu nhau cậu và đàn anh cũng chẳng thay đổi gì mấy – mối tình này không hề ảnh hưởng tới công việc của hai người.
Cậu rất thích trạng thái thế này, rất thật, nó không khiến cậu có cảm giác nguy hiểm như nhìn một cây đuốc cháy rụi thật nhanh.
Nó khiến cậu càng thêm yêu cuộc sống bây giờ.
Nhờ tình yêu mà cả thế giới này đều trở nên ấm áp, ngày nào cũng ngọt như đường.
Và mỗi ngày sự ngọt ngào bình dị ấy lại càng thêm sâu đậm hơn.
Không cần lo được lo mất, không cần tốn công níu kéo.
Bởi họ tin tưởng người còn lại một cách tuyệt đối.
Khi Tô Hoài xuống máy bay rồi bước vào phòng riêng ở quán bar, ba người kia đã quẩy sắp điên rồi, còn chẳng hiểu sao lại đang đánh lộn.
Anh nhìn Khương Ngạn Hi đầu tiên, và cậu cũng là người thứ nhất nhận ra anh: đôi mắt nhuốm men say sáng rực trong căn phòng mờ tối.
Hai người nhìn nhau một giây, cùng nở nụ cười.
Hai ngôi sao nổi tiếng cùng tháo khẩu trang và kính râm, để lộ gương mặt đẹp trai cả thế giới này đều biết đến.
Kỷ Vũ đột nhiên biến sắc, đặt cốc rượu trong tay xuống. Hình như cậu chàng cũng đã ngà ngà rồi – lớp ngụy trang hoàn hảo ngày thường bị xé sạch, chỉ lạnh nhạt cất lời: "Sao chỗ nào cũng có cái mặt anh xuất hiện thế anh trai".
Thiệu Văn Dư không giận mà còn ngồi xuống cạnh cậu chàng, nhíu mày mỉm cười cợt nhả: "Sao anh có thể vắng mặt ở nơi có em được đây? Phải biết tôn trọng bạn cặp chứ".
Tưởng Hằng Chi chào hỏi Thiệu Văn Dư, rót rượu cho y: "Ca khúc mới rất hay! Cảm ơn anh vì đã tặng vé tham dự buổi biểu diễn lần trước, tôi vẫn còn giữ cuống vé đây, lát nữa ca thần kí giúp cái tên được chứ? Tôi muốn dán nó trong nhà".
Thiệu Văn Dư cười, chạm cốc với anh: "Hôm nào tới phòng làm việc của tôi chơi đi".
Tưởng Hằng Chi đã hâm mộ Thiệu Văn Dư lâu rồi, lần trước gặp thì không tiện theo đuổi idol vì còn bận lo lắng cho Khương Ngạn Hi, giờ đã hoàn toàn biến thành cậu fan nhỏ.
Kỷ Vũ nhìn hai người hòa hợp với nhau trong nháy mắt kia, chán chường nhắn tin thả thính với cậu cún con vừa câu được, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
Tô Hoài ngồi xuống cạnh Khương Ngạn Hi, xoa xoa đôi má nóng bừng của cậu, rồi lại thân mật vần vò dái tai.
Đây là lần đầu anh thấy Khương Ngạn Hi uống rượu. Tô Hoài rủ mắt nhìn xương quai xanh hồng hồng như ẩn như hiện dưới lớp cổ áo, tròng mắt hơi tối lại: "Em uống rượu à?".
Bình thường Khương Ngạn Hi rất ít khi uống rượu, phải uống với người quen cơ, hôm nay chẳng mấy khi cậu được tụ tập với bạn bè nên mới uống một ít.
Khương Ngạn Hi đã ngà ngà say rồi, cậu dụi mặt vào lòng Tô Hoài, buồn ngủ khép hờ mi mắt: "Dạ".
Một tuần rồi chưa gặp, Tô Hoài chỉ dám kiềm chế ôm vai cậu, hầu kết lăn lăn, ánh mắt tối tăm nhìn hàng mi dày phía dưới.
"Đàn anh ơi...". Khương Ngạn Hi ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi môi đỏ hơn thường ngày: "Xuân Mã có khỏe không ạ?".
Tô Hoài biết Khương Ngạn Hi say thật rồi, cười hỏi: "Chẳng phải anh gửi nuôi nó ở nhà em hay sao?".
Cậu ngẩn ngơ cúi đầu suy nghĩ một chốc, rồi lại ngẩng lên cười cười: "Ừ nhỉ, nó khỏe lắm, Tiểu Ngọc chung sống với nó rất hòa bình, đàn anh đừng lo nha".
Tô Hoài buồn cười xoa đầu cậu: "Ừ, ngày nào anh cũng xem video em gửi mà".
Khương Ngạn Hi ngơ ngác lẩm bẩm: "Xuân Mã thực sự... dễ thương lắm... Tai cũng mềm, nhưng mà nó gặm hết hai chậu cây em trồng rồi... Em còn trồng rau trên ban công cho nó ăn nữa, nhưng mấy hôm trước có bão, chết đuối hết trơn...".
Khương Ngạn Hi nói mãi, ấm ức đến độ đỏ cả mắt: "Đàn anh ơi, khổ thân Xuân Mã, nó mà đói bụng thì phải làm sao bây giờ...".
Tô Hoài nín cười hôn lên tóc cậu một cái, ngay cả mái tóc Khương Ngạn Hi cũng ngòn ngọt mùi hoa chanh: "Không sao, lát nữa đàn anh giúp em trồng cây mới".
"Dạ". Khương Ngạn Hi tủi than gật đầu. "Em cảm ơn đàn anh".
Ba người kia nhìn cảnh chim chuột mà hết chịu đựng nổi nữa, túm cả hai cùng đi chơi board game.
Tô Hoài thay Khương Ngạn Hi uống hết rượu, mà tửu lượng anh cũng chẳng phải vô đối, một lúc sau hai người đã tựa vào nhau mà lăn ra ngủ trên ghế sa lông rồi.
Thiệu Văn Dư buồn cười chụp ảnh họ lại, rồi cả ba người kia cùng thay phiên chụp chung.
"Ghê thật, kị sĩ cơ". Thiệu Văn Dư thừa dịp Tô Hoài đang uể oải mà mỉa mai. "Hay tôi đưa hai người này về nhà trước nhé?".
Kỷ Vũ hẹn thêm tăng nữa, đứng dậy buồn cười nhìn hai người trên ghế: "Quan trọng là đưa về nhà ai?".
Tưởng Hằng Chi trầm ngâm, phát biểu ý kiến một cách cực kì bảo thủ: "Đương nhiên là ai về nhà nấy rồi. Tôi với Tiểu Vũ đưa Hi Hi về, anh Văn Dư đưa Tô Hoài về đi".
Tô Hoài chậm rãi mở mắt ra, đỡ Khương Ngạn Hi dậy rồi nhạt giọng: "Không cần, mọi người về đi, tôi gọi trợ lí đến đón".
Tưởng Hằng Chi nhìn chằm chằm Khương Ngạn Hi đã bất tỉnh nhân sự với vẻ mặt như mẹ già lo lắng cho con, muốn nói lại thôi, bị Kỷ Vũ lôi ra ngoài: "Trợ lí của tôi tới rồi, đi trước nha, hẹn lần sau uống tiếp".
Thiệu Văn Dư nhìn chằm chằm Kỷ Vũ và Tưởng Hằng Chi, nhíu mày bước theo: "Cho tôi về nhờ với".
.
Tới chung cư Kim Nguyệt, Tô Hoài bế Khương Ngạn Hi đang ngủ say xuống xe.
Cậu đột nhiên mở mắt ở ngay cửa vào, ôm cổ Tô Hoài ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên khàn giọng hỏi: "Đàn anh ơi, anh có muốn ngủ với em không?".
Tô Hoài tỉnh rượu hết nửa hồn người trong nháy mắt, dừng bước nhìn cậu với ánh mắt tối tăm, im lặng một chốc, lại nói vẻ bất lực: "Giờ muộn rồi, em còn say nữa, anh sẽ thấy tội lỗi lắm".
Khương Ngạn Hi mơ màng nhìn anh, lẩm bẩm: "Vậy lát nữa đàn anh nhớ nhắc em uống thuốc nha".
Tô Hoài hơi khựng lại, cổ họng khàn cả đi: "Kì phát tình của em đã tới rồi à?".
Khương Ngạn Hi buồn ngủ nhắm mắt lại, thoải mái rúc vào l*иg ngực đầy pheromone cỏ hạ, ừ một tiếng thật trầm: "Đến từ hôm qua rồi".
Tô Hoài cúi xuống cổ Khương Ngạn Hi ngửi một cái, có thể là thuốc ức chế ngắn hạn vẫn còn tác dụng và thuốc khử mùi cũng được xịt khá nhiều, nên pheromone của cậu chỉ nồng hơn lúc thường đôi chút.
Tô Hoài do dự một chốc, ôm Khương Ngạn Hi về phía siêu thị.
Cậu hé mắt: "Mình không về nhà ạ?".
Anh bình tĩnh đáp: "Mua vài thứ trước đã".
Khương Ngạn Hi giãy giụa: "Em tự đi được mà đàn anh".
Tô Hoài cẩn thận buông cậu ra, nắm tay cậu chầm chậm đi trên con đường tối tăm mà vắng vẻ.
Ánh đèn đường trắng bị cây lá rậm rạp mùa hè chắn lại phần nào, bóng cây loang lổ rung rinh dưới từng bước chân có đôi phần loạng choạng của Khương Ngạn Hi.
Tô Hoài nghiêng đầu đánh giá khuôn mặt ngà ngà say, ngây thơ mà vẫn mê hoặc: "Mấy giờ em uống thuốc?".
Bước chân Khương Ngạn Hi hơi khựng lại, cậu khó khăn suy nghĩ: "Một giờ sáng thì phải".
Tô Hoài lấy điện thoại ra nhìn, đã 0 giờ 50 phút rồi.
Anh sợ thuốc hết tác dụng khiến pheromone mất khống chế nên đành kéo cậu vào dưới một tán cây, ngón tay mò ra sau gáy xoa nhẹ tuyến thể đã bắt đầu nóng rực, thấp giọng dỗ dành: "Bé cưng ngoan nào, quay sang một bên đi, để anh giúp em đánh dấu trước".
Khương Ngạn Hi nghe lời, chầm chậm quay sang rồi cúi đầu. Nơi tuyến thể nhanh chóng nhói lên nhè nhẹ, cậu không nhịn được mà rên một tiếng trầm trầm.
Thầy thỏ đã được học sinh dạy dỗ quá tốt nên hoàn toàn không khống chế được âm thanh mình phát ra, như thể đã quên cả cách chịu đựng.
Con đường nhỏ đêm khuya quá tĩnh lặng, xung quanh là chung cư, âm thanh có thể truyền đi rất xa – có khi nhà nào mở cửa sổ cũng nghe thấy được.
Hơi thở Tô Hoài rối loạn phần nào, bèn giơ tay lên che miệng cậu lại, thỏa thích truyền pheromone vào tuyến thể rồi lại thi thoảng mυ'ŧ ra những tiếng nghe vô cùng mờ ám, cẩn thận mυ'ŧ sạch tuyến thể đầy pheromone thơm ngọt trong kì phát tình, không để cổ áo Khương Ngạn Hi bị ướt.
Anh nhẹ nhàng lùi ra, tỉ mỉ liếʍ sạch chút pheromone còn vương lại, dùng mùi hương của mình bọc lấy cậu như một loại thuốc xịt khử mùi riêng.
Lát nữa còn phải vào siêu thị, anh không muốn bất cứ ai ngửi được mùi hương ngọt ngào này.
Mùi cỏ hạ thơm ngát hòa vào đêm hè, bị làn gió dịu dàng thổi đi xa.
Trong siêu thị chẳng có ai, ban đêm nhân viên không làm việc, chỉ có hệ thống bán hàng tự động.
Tô Hoài lấy hai lọ thuốc giải rượu rồi kéo Khương Ngạn Hi đang bám dính lấy mình như gà con sang khu đồ người lớn, tiện tay chọn hai hộp dụng cụ học tập.
Khương Ngạn Hi nhìn cái hộp nhỏ trong tay anh chằm chằm, đột nhiên đỏ mắt, ngẩng đầu hỏi với giọng mũi mềm mại: "Đàn anh muốn đi tìm người khác ạ?".
Tô Hoài sửng sốt, buồn cười: "Em nghĩ anh định tìm ai?".
Dường như nước mắt của Khương Ngạn Hi trong kì phát tình là miễn phí, thích tuôn rơi là tuôn rơi ngay: "Nhưng, ban nãy đàn anh bảo, muộn rồi nên không ngủ với em mà...".
Tô Hoài vừa luống cuống vừa đau lòng, ôm cậu dỗ dành, buồn cười ra lệnh: "Này Khương Ngạn Hi, lần sau đến kì phát tình anh không cho em uống rượu nữa đâu".
Đêm hôm khuya khoắt mà dùng giọng điệu thế này khóc lóc mếu máo... Alpha nào chịu nổi?
Omega mít ướt trong kì phát tình khóc cái là không ngừng nổi, nức nở trong lòng Alpha như một đứa trẻ: "Vâng, thế đàn anh đừng tìm người khác nhé...".
Tô Hoài nhịn nỗi kích động không đúng lúc, nhắm mắt lại, ghé bên tai cậu kiên nhẫn dỗ dành: "Không có người khác, chỉ có em thôi. Dụng cụ học tập chỉ cho mỗi thầy thỏ dùng, học mỗi tiết của thầy thỏ, chỉ thích mỗi mình thầy thỏ thôi".
Khương Ngạn Hi thoáng bình tĩnh lại, níu chặt lấy vai anh, ấm ức dạ một tiếng còn vương nồng giọng mũi.
Tô Hoài cúi đầu hôn lên hàng mi ướŧ áŧ, nơi con ngươi toàn ý cưng chiều yêu thương, lau mắt giúp cậu rồi thấp giọng hỏi: "Giờ mình về học nhé?".
Khương Ngạn Hi ôm cổ Tô Hoài không buông, đỏ mắt gật đầu.
Bị cậu dính lấy thế này, l*иg ngực Tô Hoài đã sắp phình to vì xúc cảm ấm áp.
Anh bỏ dụng cụ học tập vào cái túi nhỏ của Khương Ngạn Hi, cõng cậu về nhà.
Sáng hôm sau, đôi thầy trò vừa kết thúc khóa học mới chìm vào giấc ngủ đã nghe thấy tiếng điện thoại reo liên hồi.
Tô Hoài sợ Khương Ngạn Hi thức giấc, cau mày ngồi dậy tắt điện thoại cậu đi, rồi mới nhận điện thoại của mình.
Hứa Mính sắp khóc đến nơi rồi: "Anh ruột của anh ơi, sao cậu không đeo khẩu trang lại đi mua bαo ƈαo sυ hả!! Lại còn chọn với lựa... rõ là lâu!! Giờ không giải thích nổi nữa rồi! Cậu muốn anh chết đi mới vừa lòng à!!".
Tô Hoài để trần nửa thân trên gợi cảm, tựa vào đầu giường, tiện tay dém chăn cho Khương Ngạn Hi rồi hỏi với giọng biếng nhác: "Bị chụp lại rồi à?".
Hứa Mính: "Dân mạng đăng lên! Nếu là bọn paparazzi thì còn mua lại được, tiền mua tin dạo này sắp đủ cho cậu thầu cả cái sân golf rồi đấy, cậu tự nói đi, lần này muốn anh giải thích thế nào đây? Hotsearch đã đè xuống hai lần rồi mà vẫn chưa ém được, người trong giới cũng biết hết rồi, chắc cậu không định bảo anh cắt wifi cả nước đấy chứ?".
Tô Hoài yên lặng một chốc, cụp mắt ngắm ngón tay Khương Ngạn Hi: "Kệ đã, đợi ngủ dậy rồi nói tiếp".
Hứa Mính rít lên: "Ông giời còn muốn ngủ nữa à?! Nhân dân cả nước thức trắng đêm vì ông, ông còn có tâm trạng ngủ tiếp?".
Tô Hoài lấy tay che ống nghe, nhíu mày thấp giọng: "Đợi em ấy tỉnh ngủ đã, chiều em gọi anh sau".
Hứa Mính không tin nổi mà yên lặng một lúc, hít sâu một hơi: "Cậu muốn công khai?".
Tô Hoài nghiêng đầu nhìn gương mặt yên bình của Khương Ngạn Hi, hai giây sau mới ừ một tiếng trầm trầm.