Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 108

Sau khi Mạc Thần Trạch đọc xong lời thoại khác thường xấu hổ này, hiện trường một mảnh im lặng.

Tất cả mọi người bao gồm cả bản thân Mạc Thần Trạch: “……”

Mạc tổng đây là….. điên rồi?

Cái muỗng canh trong tay Lý Nguyệt Hoa lách cách rơi vào bát sứ trắng, phát ra tiếng giòn vang.

Âm thanh này vừa vang lên, gõ tỉnh mọi người.

Mạc Thần Trạch bắt đầu hành động trước, gắp cho Huân Tiểu Khả một viên thịt, lại múc một muỗng canh bí đao, sau đó bản thân thì điềm nhiên như không có chuyện gì thong thả ung dung bắt đầu húp canh, tựa như lời thả thính quê mùa xấu hổ vừa nãy không phải là được nói ra từ miệng mình.

Chỉ cần bản thân không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Quả nhiên người tố chất tâm lý không mạnh không làm được tổng tài bá đạo.

Lý Nguyệt Hoa âm thầm bội phục, đợi tích lũy đủ vốn liếng, cô cũng muốn tự mình mở một văn phòng làm việc, có rất nhiều kỹ xảo quản lý phải học hỏi tiền bối có kinh nghiệm.

Ví dụ như da mặt nhất định phải đủ dày, cho dù mất mặt nhiều như nào mặt cũng không đổi sắc, đây mới là phong thái của một đại tướng gặp nguy không loạn.

Mạc Thần Trạch thanh thanh cổ họng, dáng vẻ đứng đắn nói: “Mấy lời thả thính quê mùa là kỹ năng thiết yếu để tìm người yêu.”

Dường như lời anh nói lời lẽ chí lý, khuôn vàng thước ngọc.

Điều này không hợp với lẽ thường.

“Tôi chưa từng yêu đương, anh đừng có lừa tôi.” Vẻ mặt Lý Nguyệt Hoa nghi ngờ, nhìn Mạc Thần Trạch, lại nhìn Huân Tiểu Khả.

Huân Tiểu Khả: “…..”

Sau khi nhìn vào tầm mắt của Lý Nguyệt Hoa, Huân Tiểu Khả gật đầu một cách khó khăn.

Mạc Thần Trạch ưu nhã uống canh bí đao: “Chủ yếu là Tiểu Khả nhà tôi rất thích nghe tôi nói mấy lời thả thính kiểu này, một ngày không nghe thì cả người khó chịu.”

Huân Tiểu Khả: “……”

Lại một lần nữa nhìn vào ánh mắt phức tạp ý tứ hàm xúc không rõ của Lý Nguyệt Hoa, Huân Tiểu Khả im lặng năm giây, khóe miệng giựt giựt, càng khó khăn tiếp tục gật đầu.

Lý Nguyệt Hoa: “…….”

Nhìn không ra nha, cô giáo, cô lại có ham mê bậc này.

“Cho nên.” Mạc Thần Trạch bỏ thìa canh xuống, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tổng tài không biết nói lời tâm tình không phải là người chồng tốt.”

Tôi tin anh cái quỷ ý, chưa từng nhìn thấy heo chạy còn chưa từng ăn thịt heo sao.

Sau bữa tối, Lý Nguyệt Hoa và Huân Tiểu Khả ngủ cùng một phòng.

Lý Nguyệt Hoa vừa đắp mặt nạ vừa nói chuyện phiếm với Huân Tiểu Khả.

“Thấy tình cảm của cô và Mạc tổng tốt như vậy, tôi thật hâm mộ, có điều tôi càng thích kiểu người cún con, Mạc tổng sát phạt như vậy, sát phạt quyết đoán, người bình thường thật sự không khống chế nổi.”

“Đúng rồi cô giáo, người cô thích hôn cô là cảm giác gì? tôi đã từng quay rất nhiều cảnh hôn, nhưng đó là công việc, sau khi hôn xong không có chút cảm giác nào.”

“Tôi rất muốn biết, lúc Mạc tổng hôn cô sẽ có nai con đi loạn trong tim và cảm giác cực kỳ ngọt ngào sao?”

Huân Tiểu Khả sửng sốt, có chút ngại ngùng thừa nhận: “Anh ấy đâu có hôn tôi, không có chuyện đấy….”

Lý Nguyệt Hoa cười hắc hắc: “Nhưng Ngọc Phân Nhi nói Mạc tổng đã hôn cô rồi mà.”

Huân Tiểu Khả ngẩn người: “Sao mà Ngọc Phân Nhi biết được?”

Lý Nguyệt Hoa: “Pitt ‘đen’ nói cho nó đó.”

Huân Tiểu Khả hỏi: “Pitt ‘đen’ làm sao lại biết được?”

Lý Nguyệt Hoa nín cười: “Pitt ‘đen’ nói, chính miệng Mạc tổng nói khi mở ‘họp báo’ cho chúng nó, người trong giới chúng nó đều biết hết.”

Huân Tiểu Khả: “……..”

Mạc Thần Trạch hắt hơi, cảm thấy nhất định là Tiểu Khả đang nhớ anh, thế là dùng mắt ra hiệu cho Hổ Nha, Hổ Nha chỉ đành nhận mệnh đứng lên.

Nó ngậm miếng đệm ngủ của mình, gõ cửa phòng ngủ của Huân Tiểu Khả.

[Cô giáo, mở cửa đi, tui sợ quá đi, có thể ngủ với cô không?]

Huân Tiểu Khả mở cửa, cúi đầu nhìn Hổ Nha đáng thương đang nhìn mình, đôi mắt ướt sũng, cực kỳ làm cho người ta thương yêu.

Huân Tiểu Khả sao mà chống lại được kiểu ánh mắt đáng yêu này, nhanh chóng lùi về sau một bước để Hổ Nha đi vào.

Hổ Nha thả ổ ở nơi gần cửa nhất.

Huân Tiểu Khả thấy thế, bỗng hỏi: “Hổ Nha, đúng là cậu bởi vì sợ mới đến tìm tôi?”

Động tác Hổ Nha ngừng lại, chỉ suy nghĩ vẻn vẹn trong vòng một giấy đã bán luôn chủ nhân mình.

[Thực ra không phải, là cậu chủ sắp xếp tôi đến nằm vùng đó.]

[Cậu chủ nói, nếu như gặp phải chuyện gì, nhất định phải chạy tới mật báo tin tức trước tiên.]

Trong lòng Huân Tiểu Khả ấm áp, không nói gì, ngầm đồng ý sự tồn tại của bé nằm vùng này.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên.

Là bà chủ Tô của cửa hàng thú cưng gọi đến, Huân Tiểu Khả bắt máy lên tiếng chào hỏi.

“Tiểu Khả, cô có tiện nói chuyện không? Liên quan đến thân phận cô, chỗ tôi có vài tiến triển mới.”

Huân Tiểu Khả đi ra ban công, đóng cửa lại.

“Cô nói đi.”

Tô Ly lời ít mà ý nhiều nói: “Bên tôi tìm được một cách, có thể tiến hành tìm nguồn gốc gen, nếu như cô bằng lòng, tìm cơ hội đến cửa hàng, có lẽ có thể tra ra được một chút thông tin mới.”

“Được, tôi sẽ dành thời gian để đến.” Huân Tiểu Khả gật đầu, lúc này đây thật sự có cơ hội có thể tra mình rốt cuộc mình là gì, trái lại cô càng gần chân tướng lại cảm thấy lo sợ, không dám tức khắc thay đổi hành động.

“Ừm, nói chuyện qua điện thoại không tiện, tình hình cụ thể cô đến cửa hàng chúng ta sẽ nói rõ hơn.”

“Được, cảm ơn cô Tô Ly, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm.”

“Không cần cảm ơn….” Tô Ly bên kia còn chưa nói xong, đột nhiên nói: “Ý, sao tôi lại nghe loáng thoáng thấy tiếng của Ngọc Phân Nhi, nó đang ở chỗ cô à?”

Thì ra là Ngọc Phân Nhi đang lấy điện thoại của cô chủ lướt tiktok, vừa lướt vừa xoay mông hát theo nhạc nền trong đó.

Huân Tiểu Khả vừa quay đầu, đã nhìn thấy Ngọc Phân Nhi bay đến, dùng mỏ gõ cửa sổ thủy tinh, nghiêng đầu hỏi: [Cô giáo, cô đang gọi điện thoại với cô Tô sao?]

Huân Tiểu Khả cười gật đầu.

[Vậy Ngọc Phân Nhi có thể nói hai câu với cô Tô không? Chỉ nói hai câu, không tốn nhiều tiền điện thoại đâu.]

Huân Tiểu Khả mở cửa thủy tinh, ấn nút mở loa ngoài.

[Chào cô Tô, lâu lắm rồi Ngọc Phân Nhi không gọi điện cho cô, cô vẫn khỏe chứ?]

“Tôi rất khỏe, Ngọc Phân Nhi, cậu ở nhà cô chủ có ngoan không? Hai ngày nữa tôi đến kiểm tra sức khỏe cho cậu, xem cậu có ăn uống đầy đủ không.”

[Ngọc Phân Nhi tất nhiên là ngoan rồi, cô chủ quản rất nghiêm, hạt dưa cũng ăn ít đi, cô nói xem có phải Ngọc Phân Nhi rất đáng thương không.]

Tô Ly cười nói: “Không đâu, lúc nhỏ cậu bị Lai Phúc chiều hư rồi, ngày ngày không ăn cơm chỉ thích ăn hạt dưa, tôi dừng đồ ăn vặt của cậu, cái thằng nhóc thối Lai Phúc kia lại trộm mang đến cho cậu, làm cậu mập nghiêm trọng.”

“Vẫn là cô chủ cậu có cách, trực tiếp cắt đứt liên lạc giữa cậu và Lai Phúc, lúc này mới dần dần uốn nắn thói quen ăn uống của cậu quay về.”

[Ai da da, những chuyện cũ năm xưa này cô Tô chớ có nói trước mặt cô giáo mà, giữ cho Ngọc Phân Nhi một chút xíu thể diện đi ha.]

“Được, cậu ăn uống cho tốt thì tôi không nói nữa.”

[Vâng vâng, cô yên tâm, cô chủ xấu lắm, nhìn không quen Ngọc Phân Nhi sống tốt, mỗi lẫn giảm cân đều phải tóm lấy Ngọc Phân Nhi giảm cân cùng.]

[Đúng rồi, cô Tô, Ngọc Phân Nhi muốn về cửa hàng học nói lại từ đầu, Ngọc Phân Nhi cũng muốn biết nói chuyện giống như Lai Phúc.]

“…..Chuyện này sợ là không được, bắt đầu từ lúc cậu rời đi với chủ, kiểm tra đã bắt đầu rồi.”

“Nếu như quay lại học lại từ đầu, sẽ ảnh hưởng đến thành tích thi của cậu, cậu chắc chắn còn muốn quay lại chứ?”

Vẹt Cockatile chần chờ, bắt đầu tính toán, cảm thấy chuyện này hơi không có lợi.

“Đúng rồi, còn có một cách, bên cạnh cậu không phải có cô giáo sao? Học ở nhà trẻ cũng có thể học nói, đợi sự nghiệp học hành của cậu thành công, còn có thể tìm một chức vị phiên dịch ở nhà trẻ, rất tốt.”

[Đúng ha….]

Đúng vào lúc này, bên phía Tô Ly truyền đến một trận rối loạn.

[Cô Tô, bên cô sao thế?]

“………” Tô Ly chần chừ một chút, bất đắc dĩ giải thích: “A Khiên đang cãi nhau với Tiểu Vương Đông Bắc.”

“Hôm nay anh ấy đến vườn bách thú làm việc, nổi lên tranh chấp với hổ Đông Bắc ở trong đó, hai bên tranh cãi không can ra được, ấy thế mà quay về rồi còn gọi video call cãi nhau tiếp.”

Huân Tiểu Khả: “…….”

Ngọc Phân Nhi: [……..]

Lục Khiên cướp lấy điện thoại, lòng đầy căm phẫn nói: “Đúng lúc, mọi người đến phân xử xem, đều là hổ giống nhau, nó là hổ, tôi cũng là hổ, dựa vào đâu vua của muôn loài là hổ Đông Bắc nó, mà không thể là thằn lằn tôi?” (note: thằn lằn hay còn được gọi là bích hổ nè, ảnh có gắn được mỗi chữ hổ mà ảnh muốn nhảy loài luôn vậy đó, cưng quá đi =)) )

Huân Tiểu Khả: “…..”

Ngọc Phân Nhi: […….]

Tô Ly day day lông mày giành lại điện thoại: “Được rồi, đừng để ý đến anh ấy, các cô cứ bận việc của các cô đi, tôi cúp trước đây.”

Mà đêm buông xuống, Lý Nguyệt Hoa ngủ rất ngon, mấy ngày nay quá là dày vò, cô ấy luôn không được nghỉ ngơi cho tốt, khó khăn lắm mới an tâm, nói chuyện với Huân Tiểu Khả được một nửa đã ngủ khò khò rồi.

Hổ Nha cuộn tròn trên đệm, ngủ say sưa.

Ngọc Phân Nhi nằm trong cái ổ nhỏ của mình, vểnh một cái chân lên, ngủ chỏng vó.

Khắp thôn trang chìm vào yên lặng, lâm vào trong bóng đêm yên tĩnh.

Lúc này, bên ngoài thôn trang chợt lóe lên một bóng đen.

Huân Tiểu Khả mở mắt ra.