Đêm đến, mọi nơi đều trở nên yên tĩnh, nhưng trong một gian phòng nhỏ truyền ra một hồi tiếng rêи ɾỉ bị kiềm chế.
Mùa hè, gió tây nóng ẩm thổi tới làm bay tấm màn sa mỏng, lộ ra bên trong phòng cảnh xuân dào dạt.
Nóng quá, Lâm Vũ Hạm bất an mà giật mình cựa quậy cơ thể, hất tung chiếc chăn mỏng đang đắp trên người. Ánh sáng của đèn ngủ chiếu đến thân ảnh mặc chiếc váy ngủ đơn bạc, mỹ nữ trẻ tuổi là lại mỹ lệ xinh đẹp. Một bên quai áo của nàng vì lúc trước giãy giụa mà chảy xuống đến cánh tay, để lộ ra đôi ngực đầy đặn bên trái, mà ở đó nụ hoa nhỏ lúc ẩn lúc hiện trên bầu ngực trắng như tuyết câu dẫn người khác phạm tội.
Trong phòng rõ ràng không có người nhưng làn váy của nàng từ từ hướng phía trên cuốn lên cho tới phần eo, lộ ra hai chân thon dài.
“Ân a…” Trên giường , nữ nhân phát ra những âm thanh mê người mà lại hơi chút lười biếng. Trong mơ hồ, nàng cảm thấy có hai tay từ nơi mắt cá chân nàng chậm dãi vuốt lên tới đùi trong mẫn cảm của nàng.
Nàng biết nên ngăn cản đôi tay tà ác kia, nhưng trong cơn mê man, nàng chỉ có thể bị động mà tiếp nhận hắn xâm phạm.
A… đôi tay kia cư nhiên cởi đồ lót của nàng ra, xoa nắn hoa huyệt giữa hai chân của nàng.
Nàng giãy giụa, đáng tiếc, mộ thân thể nặng nề đè trụ lên. Nàng cố phản kháng, nhưng chỉ cọ xát cơ thể vào người hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên du͙© vọиɠ của đối phương.
Dường như còn chưa đủ, một tay duy trì bắt lấy bộ ngực của nàng, không nhanh không chậm nắn bóp. Cho dù nhìn không thấy, nàng vẫn có thể cảm giác được nơi đẫy đà kia bị hắn tạo thành đủ loại hình dạng xấu hổ. Tay còn lại đặt trên hoa môi của nàng mà nhẹ nhàng xoa nắn.
“A không… Ách a…” Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, thế nhưng từng đợt kɧoáı ©ảʍ từ bộ ngực, nơi riêng tư truyền tới toàn thân. Nàng không khỏi phát ra những tiếng rêи ɾỉ đưa tới một trận cười nhẹ của đối phương. Lâm Vũ Hạm cảm thấy thẹn, nàng vậy mà bị người xa lạ đùa giỡn lại cảm thấy một cỗ kɧoáı ©ảʍ trước đó chưa từng có trước đây. Nàng cắn chặt môi anh đào, ý đồ đè nén tiếng rêи ɾỉ vì kɧoáı ©ảʍ quá nhiều mà người kia mang lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn cũng biến thành màu hồng, cực kỳ mê người.
Đáng tiếc chính là, nàng cũng không thể như ý nguyện. Giữa hai chân, ngón tay thon dài trở nên tà ác chậm rãi chống mở hoa huyệt , tìm được âm hạch nhỏ ẩn nấp, cố tình mà chà xát.
“A…” một cỗ kɧoáı ©ảʍ xa lạ từ thân dưới truyền nên khắp tất cả xương cốt tứ chi, thân thể nàng căng cứng, ngón chân cuộn tròn lại. Ngón tay kia vậy mà không chút lưu tình, không ngừng nghỉ gảy nhẹ, xoa nắn. Cuối cùng, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ từ hoa huyệt phun ra.
Thừa dịp nàng thở dốc gian nan, một vật cương cứng chen hoa huyệt lúc nàng cao triều. Một chút lại một chút đâm sâu vào chốn đào nguyên chưa từng bị ai khai phá.
“Ân a… Đau quá” . toàn thân Lâm Vũ Hạm hư nhuyễn, cảm giác được nơi riêng tư bị dị vật cực lớn xâm phạm, nàng ý đồ lùi về sau, nhưng người phía trên sít sao đè trụ lại, cưỡng bức phải tiếp nhận phân thân cực lớn của hắn.
Chờ cự vật xuyên thấu tấm màng tượng trương cho xử nữ, nàng cất lên tiếng hét. Dường như cảm thấy nàng đau đớn, cự vật tại bên trong hoa huyệt dừng lại, không tiến lên chờ nàng thích ứng.
Chốc lát sau, cự vật kia không để ý tới nàng có tự nguyệt hay không, hắn ở trong hoa huyệt của nàng mà bắt đầu di chuyển, sáp nhập.
“ Đau quá”
Chính là trong cơn đau đớn đó, nàng lại cảm thấy từng tia kɧoáı ©ảʍ. Từng tiếng rêи ɾỉ trong miệng truyền ra.
Kɧoáı ©ảʍ như cuồng phong bão táp, nàng không biết làm như thế nào, chỉ có thể hai tay ôm trụ thân thể đang không ngừng mang tới cho nàng sung sướиɠ., hai chân sít sao kẹp trụ eo hắn. Dường như chỉ có thế, nàng mới có thể trong cực hạn vui sướиɠ, tìm được điểm dừng chân, không đến mức tự đánh mất chính mình.
“Ân a…” tiếng rêи ɾỉ phát ra như là chất xúc tác, đem du͙© vọиɠ của cả hai luân hãm trong vực sâu.
Tối hôm đó, nàng không biết mình đã tiết bao nhiêu lần, nhưng trong cơ thể, nam căn thô to không chút nào mềm xuống, đem nàng một lần lại một lần đưa lên cao triều…