Hàm Khẩu Thịt

Chương 8 ( END )

"Lão sư không phải tới tắm rửa sao, nhìn ngươi cũng không còn sức lực, ta giúp ngươi tắm." Lão vương tay vớt nước lên trên làn da trắng nõn của Lý Chá vuốt ve, chờ dươиɠ ѵậŧ cương lên, lại bắt đầu một vòng tính ái mới.

Lý Chá mãi cho đến tận khi trời tối đen, mới về tới nhà nghỉ ngơi.

Một tháng thời gian trôi qua nhanh, ngày mai ba người Lý Chá liền có thể về thành phố, thôn trưởng nói có làm tiệc đưa tiễn bọn họ, giữa trưa đem ba người họ về nhà mình.

"Một tháng này các ngươi thật là vất vả, bọn nhỏ trong thôn đều học được rất nhiều kiến thức, lần này các ngươi trở về yêu cầu giao thành tích công tác, ta đã viết xong lá thư, đợi lát nữa cơm nước xong là có thể mang đi." Thôn trưởng nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.

"Không vất vả, bọn nhỏ có thể học được kiến thức là quan trọng nhất." Hai cô nương nghe được thư đã viết xong, tâm tư liền không ở bữa cơm, muốn trở về thu thập đồ đạc, rất nhanh cơm nước xong, lấy được thư viết thành tích công tác liền trở về.

"Chỉ có công tác của Tiểu Lý, ta vẫn luôn không biết nên viết như thế nào mới có thể nói ra hết cống hiến ngươi đã làm." Thôn trưởng lấy ra một tờ giấy trắng ngồi trước cái bàn, cầm bút một chữ cũng không viết, ánh mắt không có ý tốt ở trên người cậu đánh giá qua lại.

Lý Chá có chút sốt ruột, nếu không có tờ giấy này, tháng này coi như bỏ, rõ ràng khổ như vậy chịu nhiều ủy khuất như thế, cậu nóng nảy bất an mà nói: "Thôn trưởng tùy tiện viết, chỉ cần đóng dấu là được."

"Ai nha, Lý lão sư ưu tú như thế, đương nhiên phải thật cẩn thận viết mới được, đáng tiếc chính là không có linh cảm gì, ngươi nói làm sao bây giờ?" Thôn trưởng buông bút, một bàn tay bắt lấy tay Lý Chá đặt ở đũng quần mình, sắc tình mà xoa ©ôи ŧɧịt̠, một cái tay khác vói vào quần áo Lý Chá, theo tuyến eo mảnh khảnh eo vuốt ve qua lại.

Lý Chá trong lòng trầm xuống, chỉ cần lấy được thư, ngày mai mình liền có thể rời đi cái địa phương quỷ quái này, đã đến lúc này, không thể không thu hoạch được gì. Cậu liền cởϊ qυầи ngoài cùng qυầи ɭóŧ của mình, sau đó kéo khóa quần thôn trưởng, đem dươиɠ ѵậŧ từ trong quần thả ra, dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp đứng thẳng ở trong không khí. Thôn trưởng ngồi dựa vào ghế, chờ động tác kế tiếp của cậu.

Lý Chá sải chân bước lên, trong lòng vừa thẹn vừa bực, qua loa nhìn đúng vị trí liền nhắm hai mắt ngồi xuống, dươиɠ ѵậŧ cọ qua thịt môi trượt ra. Cậu ngồi dậy lại hai lần vẫn như cũ không có thành công, ngược lại là lỗ l*и đã bắt đầu phun nước ra bên ngoài, cậu không thể không một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ một tay căng ra thịt môi, chậm rãi tới gần, qυყ đầυ chậm rãi xâm nhập thân thể.

Lý Chá vẫn luôn liên tục ngồi thấp xuống, thịt môi vẫn chưa có thể gặp được tinh hoàn thôn trưởng, qυყ đầυ cũng đã đỉnh tới tử cũng rồi, lỗ l*и bị dươиɠ ѵậŧ đè ép nỗ lực thích ứng. Thôn trưởng bị l*и hút thật sự thoải mái, nhưng Lý Chá vẫn luôn duy trì cái tư thế nửa vời kia không nhúc nhích, nhẫn nại suy nghĩ muốn đem Lý Chá ấn ngã vào trên bàn hung hăng ȶᏂασ, cầm lấy bút, nói: "Tiểu Lý ngươi như vậy không được đâu, ngươi động một chút ta mới có thể viết một chữ."

Lý Chá đôi tay đỡ lấy vai thôn trưởng, bắt đầu nâng mông dùng l*и phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần đỉnh đến tử ©υиɠ vòng eo đều sẽ có một loại tê mỏi khó tả, cậu chậm rãi đong đưa mông, làm tử ©υиɠ bị đâm thọc không ngừng. Nhưng tư thế nửa ngồi xổm làm cậu eo chân nhanh chóng bủn rủn, nhúc nhích không bao lâu liền không có sức lực, nhưng mà cậu mới dừng lại nghỉ ngơi, thôn trưởng liền bất động bút, động tác trở nên càng ngày càng chậm, ở một lần nâng lên mệt mỏi hoàn toàn ngồi xuống.

"A a a a ~ không... Không được... A... Không lực... Ưʍ...... A a... Sâu quá... A a..." Lý Chá cả người bị dính ở dươиɠ ѵậŧ, cổ tử ©υиɠ bị qυყ đầυ chọc mở cái miệng nhỏ lại không có thể đi vào, nhục huyệt bị kéo ra tới cực hạn rồi, cậu muốn thoát ra lại không có sức lực nâng mông lên.

"Người trẻ tuổi phải chú ý rèn luyện thân thể, lúc này mới vài phút liền không được, còn may thư cũng viết xong rồi, chỉ thiếu đóng dấu." Thôn trưởng bị động tác chậm rãi của Lý Chá làm khó chịu, ôm Lý Chá đem mông đặt ở trên bàn, bắt đầu nhanh chóng thọc vào rút ra.

"A a... Chậm... ưm a... A... Quá... A a... Nhanh... A a a..." Lý Chá bị ȶᏂασ đến đứt quãng nói.

"Như vậy còn kêu chậm, tao hóa." Thôn trưởng cố ý ȶᏂασ mở ra cái miệng nhỏ tử ©υиɠ tốc độ nhanh chóng đâm thọc, ý đồ xông vào.

"A! Không... A ha... Ưm ~ muốn... sướиɠ chết... A..." Tử ©υиɠ bị ȶᏂασ mở, Lý Chá cũng đạt tới cao trào, thịt l*и liên tục gắt gao co rút lại. Thôn trưởng nắm hộŧ ɭε xoa bóp, khiến cao trào của Lý Chá càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ không cách nào dừng lại được, làm cậu mất khống chế đi tiểu ra.

"Đĩ da^ʍ, thế nhưng bị ȶᏂασ ra nướ© ŧıểυ." Thôn trưởng nhìn nướ© ŧıểυ Lý Chá trên người mình, cảm giác chinh phục đem người ȶᏂασ đến cao trào mất khống chế làm tinh thần hắn sung sướиɠ dẫn qua sinh lý càng thỏa mãn, trực tiếp ở chỗ sâu trong l*и bắn tinh.

"Thư này của ngươi có thể đóng dấu, tới, tự mình làm." Thôn trưởng đem con dấu đặt ở miệng l*и cọ chút dâʍ ŧᏂủy̠, sau đó nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα Lý Chá, đứng ở một bên xem cậu biểu diễn.

Lý Chá thất thần một hồi, nhìn lỗ l*и lung tung rối loạn, cảm thấy thẹn mà đứng lên dùng qυầи ɭóŧ xoa xoa, lúc khom lưng con dấu ở c̠úc̠ Ꮒσα sắp rớt ra bên ngoài, cậu theo bản năng thít chặt lại miệng huyệt. Lý Chá đỏ bừng mặt, nghĩ đau muộn không bằng đau sớm, đối với giấy trên bàn nhếch lên mông, hai tay tách ra cánh mông, ngồi lên.

Thôn trưởng bị một loạt động tác của Lý Chá câu đến hạ thể ngo ngoe rục rịch, nhìn đồng hồ, nhưng lại sắp hết thời gian rồi. Lý Chá cho rằng cuối cùng đã kết thúc, c̠úc̠ Ꮒσα buông lỏng, đem con dấu phun ra, thư nhiều thêm một cái dấu ấn có chút mơ hồ, còn dính một chút chất lỏng không rõ.

"Ngươi lấy tạm thư đó đi, lại viết một phần cũng không còn kịp rồi." Thôn trưởng không nhanh không chậm mà nói: "Bởi vì ngươi thường xuyên đi thăm hỏi gia đình, trong thôn hài tử thành tích tăng lên không ít, mọi người đều rất cảm tạ ngươi, trong chốc lát muốn tới gửi quà tiễn ngươi."

Lý Chá nghe được " thăm hỏi gia đình " thân thể cứng đờ, " thăm hỏi gia đình " cái này là gì hai người trong lòng đều biết rõ ràng, Lý Chá đại não trống rỗng, đến quần đều quên mặc liền cầm thư trở về phòng.

Lục tục bắt đầu có người tới nhà thôn trưởng, mọi người vẻ mặt đều gấp không chờ nổi, bởi vì việc kế tiếp mà xôn xao. Thôn trưởng vẻ mặt chính trực mà nói: "Nhà ta quá nhỏ, các vị cũng không có biện pháp cùng nhau đưa quà tiễn Lý lão sư, chúng ta liền tách ra mấy đợt, những người còn lại trước tiên ở nhà chính tâm sự."

"Được, nghe thôn trưởng." "Cứ như vậy đi." Mọi người sôi nổi phụ họa.

Lý Chá đem thư cất xong, liền ngồi ở trên giường sững sờ, cậu không khống chế được hồi tưởng cảm giác bị cất vào trong rương, trái tim bởi vì sợ hãi mà điên cuồng nhảy lên, không cần, không cần lại đi vào, không muốn đi vào.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lý Chá sợ tới mức thân thể run lên, vài người đi vào phòng, cậu nhìn chằm chằm xem còn có đồ vật khác hay không, cũng không có tìm được cái rương hay vật gì khác liền an tâm, đối với sự tình sắp phát sinh cũng không sợ hãi như vậy nữa, một người hay vài người đối với cậu hiện tại mà nói, không có cái gì khác nhau.

Quần áo bị cởi sạch, hai cái tay xoa trước ngực, vυ' bị nắn bóp có chút đau, hai cái đùi bị tách ra đến cực hạn, hai cái huyệt nhỏ hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Có người ở bên cạnh cậu, tựa hồ là chờ không kịp, niết mở miệng cậu, một cây dươиɠ ѵậŧ nhét vào trong miệng, đỉnh đến yết hầu khiến Lý Chá có chút nôn khan. Hai cái huyệt da^ʍ đồng thời bị cắm vào.

Trong phòng đều là âm thanh bạch bạch, còn có tiếng kêu rêи ɾỉ của Lý Chá bị tắc ở trong miệng, hai cái huyệt hoàn toàn bị ȶᏂασ mở, nam nhân đùa bỡn ở vυ' tựa hồ không quá vừa lòng. Rất nhanh liền có một bàn tay sờ đến lỗ l*и đang bị ȶᏂασ, một ngón tay sờ soạng bên cạnh l*и, chậm rãi cắm vào, xoa ấn thịt l*и bên cạnh, thử thăm dò đem càng nhiều ngón tay nhét vào.

Đang không ngừng thử, thế nhưng đã nhét được bốn ngón tay đi vào, làm thành công nam nhân rút ra ngón tay, đỡ dươиɠ ѵậŧ dùng sức ȶᏂασ vào trong. Lỗ l*и bị căng đến cực hạn gắt gao cắn hai cây dươиɠ ѵậŧ, miệng l*и nhìn như màng thịt mỏng, giống như lập tức sẽ bị xé rách, hai người đều bị kẹp có chút đau, bắt đầu chậm rãi luân phiên ra vào. Lý Chá cảm thấy l*и mình đau giống như bị xé rách, đau đến thịt l*и run rẩy, muốn cho đồ vật nhanh đi ra ngoài.

Huyệt da^ʍ thích ứng nhanh đến kinh người, sau vài lần ra vào thế nhưng hoàn toàn chứa được hai cây dươиɠ ѵậŧ.

Mỗi khi một cây dươиɠ ѵậŧ lui ra phía sau, một cây khác liền hướng vào trong, trong tử ©υиɠ vẫn luôn có dươиɠ ѵậŧ đỉnh lộng, thậm chí có khi hai căn gần như cùng nhau ȶᏂασ tử ©υиɠ, tử ©υиɠ bị đâm đau lại có chút sướиɠ. Người đang ȶᏂασ ở c̠úc̠ Ꮒσα cũng học duỗi tay vào khuếch trương, nhưng là thử nửa ngày cũng chỉ có thể đút một ngón tay, liền dùng tay ấn trên thành ruột cọ xát.

Lý Chá bị đẩy đến cao trào, sướиɠ đến trước mắt biến thành màu đen, trong lòng trốn tránh không muốn đối mặt hiện thực, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Đang thanh tỉnh cũng bị bắt không ngừng cao trào đến hôn mê, Lý Chá chỉ nhớ rõ một lần thanh tỉnh cuối cùng, đã mệt mỏi đến không mở ra được mắt, chỉ có thể cảm nhận được bên người có rất nhiều người. Trong miệng nhét một cây dươиɠ ѵậŧ, hai tay bắt lấy một cây, l*и bị nhét hai cây căng đến tràn đầy, c̠úc̠ Ꮒσα nhét một cây dươиɠ ѵậŧ, trên chân, trên eo, ngực đều bị dươиɠ ѵậŧ cọ xát, còn có các bàn tay vuốt ve làn da của mình.

Thật bẩn... Lý Chá trong lòng có một suy nghĩ như vậy liền hoàn toàn lâm vào ngủ say.

Không biết những người này rời đi lúc nào, thời điểm Lý Chá tỉnh lại đã là buổi sáng, xe chính phủ đã tới đón bọn họ, thôn trưởng tới đánh thức cậu. Cậu bất chấp người đầy đốm tinh khô cạn, mặc quần áo tùy tiện rửa sạch mặt, giống như chạy trốn cầm rương hành lý hướng cửa thôn chạy.

Thời điểm ngồi trên xe, Lý Chá cả người vô lực, cơ bắp bủn rủn đau đớn, cả người xụi lơ ngồi trên ghế.

"Ngươi không sao chứ?" Hai nữ sinh có chút lo lắng mà nhìn cậu, nam sinh này thân thể quá yếu ớt, tới thôn buổi thứ hai cuối tuần liền sinh bệnh, được thôn trưởng mang đi bệnh viện ở một tuần, sau khi trở về thân thể cũng không tốt lắm.

"Không có việc gì, ta ngủ một hồi thì tốt rồi." Lý Chá đầu dựa vào trên cửa sổ, tâm lý thả lỏng làm cậu mỏi mệt, nói chuyện xong liền ngủ, hai nữ sinh hai mặt nhìn nhau.

Thôn trưởng đứng ở cửa thôn nhìn xe càng ngày càng xa, cảm thấy tiếc nuối, chậm rì rì hướng nhà đi về, trong lòng tính toán.

Sắp tới lại có lão sư mới đến công tác, không phải sao.