"Đường Nhi ngoan, thầy cho em ăn đường." Hắn nhớ lúc trước từng ở trên mạng mua xuân dược dạng đường viên, vội vàng lấy ra đưa cho Đường Nhi. "Ăn vào, ăn xong thầy mang em đi chơi."
Hắn ngồi xổm, giúp Đường Nhi lột ra giấy gói kẹo, chính mình cũng ăn một viên. Đường Nhi lại không chịu há mồm, hàm răng cắn chặt. Đường Nhi răng cửa rụng, hai bên hàm cũng rụng không ít, quả thực không còn mấy cái răng, lại đều rất nhỏ lùn. Hắn không khỏi cảm khái, hài tử mà không có mẹ rất là đáng thương.
"Thầy ơi, em muốn ăn cái trong miệng thầy." Đường Nhi nũng nịu lôi kéo tay áo hắn.
Hắn vui vẻ không thôi, thò miệng lại gần, Đường Nhi lập tức dán lên, đầu lưỡi ở trong miệng hắn lục lọi, tìm đường ăn. Hắn hút lấy đầu lưỡi Đường Nhi, ôm đầu Đường Nhi dùng sức mυ'ŧ vào, đôi môi mềm mại làm hắn hưng phấn thỏa mãn.
Đường Nhi cũng không ngừng mυ'ŧ lưỡi hắn, mặt trên đều là vị ngọt, còn đem nước miếng nuốt hết xuống. Hắn nhìn thấy Đường Nhi nuốt nước miếng, vội mυ'ŧ ra một miệng nước miếng, bóp miệng Đường Nhi nhổ vào. Đường Nhi lập tức nuốt xuống, còn chưa đã thèm mà liếʍ nước miếng trên môi. Hắn đi vào phòng bếp uống một cốc nước lớn, cuối cùng ngậm ở trong miệng một ngụm, chậm rãi bón cho Đường Nhi.
"Thầy ơi, không ngọt." Đường Nhi không hài lòng mà nhìn hắn.
Hắn nhét vào trong miệng ba bốn viên đường, trực tiếp đút cho Đường Nhi.
Ăn xong Đường Nhi chạy tới mép giường muốn bò lên. Giường của hắn rất cao, tới cổ Đường Nhi, phỏng chừng là không được liền từ bỏ ngồi trên mặt đất.
Còn dư lại năm sáu viên đường, hắn hoà vào ấm nước, đi đến bên cửa sổ kéo mành lên, xác nhận cửa sổ cùng cửa phòng đều khóa rồi, bưng ấm nước qua.
Hắn ở trước mặt Đường Nhi cởϊ qυầи áo, cởi chỉ còn qυầи ɭóŧ, đổ một nửa nước trong ấm lên người mình, tức khắc trên người tất cả đều là nước đường dính nhớp.
Đường Nhi chạy tới ngửi ngửi, "Thầy ơi, trên người thầy ngọt quá."
"Đều là đường nha, Đường Nhi muốn liếʍ sao." Hắn ôm đầu Đường Nhi, để mặt cậu dán ở trên cái đùi đầy lông lá của mình.
Đường Nhi duỗi đầu lưỡi ở trên đùi liếʍ tới liếʍ lui, đầu lưỡi mềm mại làm cho hắn vừa ngứa vừa tê, Đường Nhi ngồi xổm xuống, liếʍ chân hắn. Hắn cũng ngồi xuống sàn nhà, nâng chân lên, tùy ý để Đường Nhi ôm chân hắn, liếʍ ngón chân, liếʍ lòng bàn chân, một tấc cũng không buông tha.
Hắn không thích rửa chân, móng chân vừa dài vừa bẩn, vớ thối hoắc, chân lại càng là thối không ngửi được, ở kẽ ngón chân mắt thường cũng có thể thấy được ghét, kết thành từng khối bám ở kẽ ngón chân.
Lúc này Đường Nhi lại giống như nhấm nháp mỹ thực, đem những thứ bẩn thủi đó đều liếʍ vào trong miệng, nuốt xuống, lưu tại trên chân một lớp nước miếng, không thỏa mãn lại thay đổi một cái chân khác, bắt đầu nhấm nháp, thỉnh thoảng ngửi ngửi mùi tanh tưởi trên chân của hắn, lại rất thích thú, càng thêm mê muội ra sức liếʍ, đem mấy cái ngón chân nhét vào trong miệng chậm rãi nhấp nhấp, giống như là ăn đường.
Hắn cảm nhận được đầu lưỡi Đường Nhi liếʍ qua mũi chân, tinh tế mυ'ŧ vào, sướиɠ run người.
Đường Nhi mặt bắt đầu ửng hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn biết là thuốc bắt đầu phát tác.
Hắn kéo Đường Nhi, để miệng cậu dựa gần vào ©ôи ŧɧịt̠ của mình, Đường Nhi tự giác mà liếʍ lên, qυầи ɭóŧ rất nhanh càng thêm ướŧ áŧ, dươиɠ ѵậŧ cách vải dệt được cái miệng mềm mại liếʍ láp, nội tâm ngứa ngáy, trực tiếp cởϊ qυầи lót, sau đó nhét qυầи ɭóŧ vào trong miệng Đường Nhi, nhìn cậu hồn nhiên mở to mắt, nhai qυầи ɭóŧ của hắn, như là ăn một loại đồ ăn khó nhai, vẫn luôn nỗ lực nhai, chỉ một lát trong miệng đã đầy nước miếng, sau đó đem nước miếng trong miệng nuốt xuống. Hắn nhìn Đường Nhi, rút qυầи ɭóŧ ra.
"Khó chịu quá thầy ơi." Đường Nhi ánh mắt mê ly, chỉ chỉ chính mình.
"Một lát liền thoải mái. Đừng nhúc nhích, ngoan." Hắn nhặt cái vớ hôi thối dưới đất, lau vài vòng trong miệng Đường Nhi, dính đầy nước miếng, sau đó cởϊ qυầи áo cậu, tách mông ra, đem một cái vớ nhét vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα.
Đường Nhi khó chịu vặn vẹo, hắn đánh một cái lên mông, cậu liền bất động, chỉ hừ hừ.
Hắn đi tìm bút, sau đó dùng bút thọc vớ vào sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα. Thịt ruột non nớt phấn hồng mềm mại, không ngừng mấp máy, bài xích dị vật, hậu môn khẽ nhếch, không tự giác mà khép mở, giống như cái miệng nhỏ.
Hắn bị cảnh tượng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người run run, máu toàn thân dồn xuống dươиɠ ѵậŧ. Côи ŧɧịt̠ hắn so với cánh tay Đường Nhi còn to hơn, cũng rất dài, phỏng chừng thọc vào c̠úc̠ Ꮒσα Đường Nhi có thể thọc luôn đến dạ dày, thọc hỏng bụng cậu, đảo lộn lục phủ ngũ tạng bên trong.
Hắn lại lấy một cái vớ khác nhét vào, Đường Nhi không ngừng vặn vẹo, hai chân khó chịu đạp tới đạp lui, "Thầy ơi...... Thầy ơi......"
"Sao thế Đường Nhi?" Hắn ở trên mông Đường Nhi hung hăng bóp vài cái, xoay đầu cậu lại, để cậu đối mặt với mình, sau đó cảm thấy trên mặt đất quá cứng, đem cậu ôm đến trên giường, để cậu nằm ở trên giường đầu hướng về phía mình, lại kéo cậu ra sát mép giường, làm đầu treo rũ ra ngoài giường.
"Khó chịu......" Đường Nhi làn da ửng hồng, cả người nóng bỏng, không ngừng nuốt nước miếng.
"Ngoan, ăn liền không khó chịu." Hắn để ©ôи ŧɧịt̠ đối diện với miệng Đường Nhi, dùng sức giã vào, Đường Nhi khóe miệng bị xé rách, hiển nhiên là do ©ôи ŧɧịt̠ của hắn quá to, hắn mới đi vào một đoạn ngắn đã cảm nhận được qυყ đầυ chạm tới yết hầu Đường Nhi, hắn hưng phấn đâm về phía trước, chỉ cảm thấy yết hầu Đường Nhi theo phản xạ mà khép lại mấp máy, cọ xát qυყ đầυ, sướиɠ muốn chết.
Hắn cúi đầu vuốt ve cổ Đường Nhi, dươиɠ ѵậŧ to như vậy, không biết thọc vào có thể làm hỏng hay không? Nhưng hắn quản không nhiều được như vậy, trong miệng Đường Nhi quá sung sướиɠ, vừa mềm vừa ướt.
Hắn ngồi xổm xuống một chút, để ©ôи ŧɧịt̠ cùng cổ song song, chậm rãi phá vỡ yết hầu, cắm vào thực quản mềm mại lại căng chặt, hắn sung sướиɠ huýt sáo, mông dùng thêm chút lực, hung hăng thọc toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠ vào trong yết hầu.
Đường Nhi cả người run rẩy, tay chân giãy giụa, cái mũi bị túi trứng dái ở phía dưới ©ôи ŧɧịt̠ che kín, yết hầu không ngừng mấp máy nôn khan, thực quản gắt gao bọc ©ôи ŧɧịt̠ hắn, trên cổ đều hiện ra hình dạng dươиɠ ѵậŧ, hắn không màng Đường Nhi tay chân run rẩy, chỉ cảm thấy sướиɠ muốn thăng thiên, ở trong cổ họng Đường Nhi thọc vào rút ra, hung hăng làm, không hề có quy luật, hai cái trứng dái đánh vào mặt Đường Nhi, bạch bạch thanh âm vang vọng toàn bộ căn phòng.
Đường Nhi càng ngày càng kịch liệt nôn khan, hắn nhìn Đường Nhi tay chân run rẩy, cuối cùng hung hăng cắm vào bên trong, hai cái trứng dái đều nhét vào trong miệng Đường Nhi, cảm thụ bên trong mấp máy mυ'ŧ vào, cả người sung sướиɠ, mới chậm rãi rút ra.
Vừa rút ra Đường Nhi không ngừng nôn khan, vội vàng hô hấp không khí, mặt đỏ lên, trên môi còn dính sợi lôиɠ ʍυ đen nhánh. Hắn xoay người Đường Nhi lại, nửa người trên ghé vào trên giường, mông đặt tại mép giường, đối diện với chính mình.