Nó sẽ không giống như những tên đám già ngồi trong văn phòng miệng chỉ biết nói lý thuyết, không làm tiểu bạch kiểm
“Lại chịch cha hắn nữa, c̠úc̠ Ꮒσα đàn ông sướиɠ hơn đàn bà hả?” Một công nhân đang đánh bài bực bội hỏi trong khi rút ra một con quỷ lớn.
"Cắt!" Người đàn ông lực lưỡng không cho là đúng, " Hùng ca nói, người đàn ông ȶᏂασ vợ và cô gái của mình trên miệng chỉ biết bắt nạt người phụ nữ yếu đuối. Anh ta không phải là một người đàn ông chân chính. Anh là một kẻ bắt nạt. Phải lấy ra bản lĩnh thực sự của mình để chịch cha và ca, đây mới là thực lực của nam nhân! "
Nam nhân tuy rằng cao lớn cường tráng, mới ngoài hai mươi tuổi, còn là thanh niên. Sắc mặt trên mặt không giống những nam nhân tuổi ba mươi này. Họ cũng hoàn toàn cởi mở, càng không có vẻ mặt khốn khổ của bọn họ.
"Có gì đặc biệt hơn người. Không phải là một người lính đã nghỉ hưu, không làm một người bảo vệ an ninh, ông làm việc trên công trường xây dựng như chúng tôi."
Những quỷ lớn được thổi bay đi bởi cửa đối diện,công nhân kia một bụng tức giận, lập tức đem thuốc lá ra hút.
Người đàn ông lực lưỡng thẳng tính có vẻ khinh thường người khác đối với Hùng ca với vẻ khinh thường, không nghĩ ngợi liền đấm một quyền xuống, tình hữu nghị khi sống cùng nhau ở thôn làng từ nhỏ tới lớn làm sao hắn có thể để người khác tùy tiện xem thường Hùng ca của hắn, vì điều này hắn đã bị Hùng ca giáo huẩn rất nhiều, các kỹ năng của hắn cũng được cải thiện rất nhiều.
Nội quy công trường không cho phép đánh nhau, nếu đánh nhau người bên cạnh không can ngăn sẽ bị trừ lương, hơn nữa đánh nhau vì chuyện vặt vãnh này cũng không đáng, vài người bên cạnh nhanh chóng đứng dậy vội vàng tách họ ra.
"Hùng ca bộ dáng soái hơn ngươi, ngươi khó chịu khi không hài lòng về việc nấu nướng của người phụ nữ lần nào cũng giả vờ ăn nhiều, ngươi có bản lĩnh thì so độ đẹp trai với Hùng ca đi, đồ con rùa rụt cổ, dám coi thường Hùng ca của tôi . Côи ŧɧịt̠ của Hùng ca trông còn đẹp hơn cả khuôn mặt của anh! "
Thật là không thể chịu nổi. Đem một người đàn ông nói không bằng hai cục thịt ở trong. Ai nghe cũng phải tá hỏa, tráng hán vừa dứt lời, chọt nghe hắn ôm đầu hét lên một tiếng, lòng bàn tay dày lại đạp xuống đầu hắn.
"Ngao! Hùng ca! Anh xuống tay nhẹ chút! Đầu của em bị thủng rồi!"Hắn dám ở công trường cùng mọi người động thủ chứ không cùng Hùng ca động thủ. Nếu mẹ hắn biết chuyện, sẽ dùng chổi lông đuổi theo hắn khắp cả làng .
"Mau nói tiếng người?" Người đàn ông tên là Hùng ca so với bộ dáng nam nhân cường tráng còn cao hơn . Anh ta cao 1mét 9 và phải cúi đầu xuống khi vào nhà kho làm việc. Làn da màu đồng và cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ, nón bảo hộ đoan chính đội trên đầu, bước đi điềm tĩnh và mạnh mẽ, đặt chân thì im bặt, không ai biết anh bước vào lán làm việc từ lúc nào.
“Tiểu tử nhà ngươi một ngày không gây sự liền ngứa da, muốn hay không ta làm cho hết ngứa?” Hùng ca xoa xoa kiểu tóc Hàn Quốc của anh chàng vạm vỡ vừa mới cắt tỉa và nhuộm hôm qua.
“Hùng ca, em sai rồi!”
Hùng ca lúc này mới buông tha đầu của hắn. “Đại Duy, năm ngày không thấy ngươi sao lại biến thành màu đỏ rồi. Khi nào thì mới chuyển sang màu đen?”
Đại Duy hất, kiêu ngạo nói: "Hùng ca, em nhuộm màu đỏ tía, hiện tại đang rất lưu hành. Anh không thấy được những mỹ nam trên phố đang có cùng kiểu tóc giống em sao? Vốn dĩ em muốn thay đổi màu nhuộm , sau đó lại thành màu rượu đỏ, kẻo mẹ về nhà lại cằn nhằn em. "
Hùng ca cười thích thú," Cũng may là em không bị nhuộm thành tắc kè hoa, bằng không hôm nào nhìn thấy em với quả đầu sặc sỡ, anh không thể không đưa em đi cắt tóc, để nhuộm lại màu đen. "
Đại Duy chạm vào mái tóc đỏ của mình và lẩm bẩm:" Em không muốn giống như Hùng ca đâu, mỗi ngày với một quả đầu có thể đâm chết người. Nó quá lỗi thời. "
Hùng ca cảm thấy rằng thẩm mỹ của giới trẻ hiện nay càng ngày càng không hiểu được, một thân toàn cơ bắp còn muốn theo đuổi vẻ đẹp của tiểu bạch kiểm, vẻ đẹp nam tính đã bị tụt lùi từ bao giờ?
“Được rồi, đừng tự kỷ, hãy trở về ký túc xá với anh, dì nhờ anh mang đồ cho cậu.” Hùng ca gật đầu chào các đồng nghiệp khác trong nhà kho làm việc, trên khuôn mặt thật thà nở một nụ cười thân thiện, và lấy ra một bao thuốc để phân phát cho mọi người, "Mọi người đều biết tính khí bộc phát của Đại Duy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, đừng để trong lòng."
Một bao thuốc biến mất trong nháy mắt, Đại Duy cảm thấy xót xa, tất cả những gì Hùng ca phát ra đều là thuốc lá ngon nên anh nhanh chóng chộp lấy điếu cuối cùng, "Hùng ca, mẹ mang gì cho em? Mau đưa em về ký túc xá. ”
“Ừ. ”
Vứt bao thuốc vào thùng rác, Hùng ca rời khỏi nhà kho làm việc, Đại Duy trừng mắt nhìn người của mình, và khi anh ta rời khỏi công trường, đầu lại bị Hùng ca vỗ.
"Nhìn chằm chằm anh ta có việc gì. Nếu như đánh người bị thương thì phải mất tiền. Khi nào thì đầu của nhóc mới có thể thông suốt?" Hùng ca cau mày, tiếp tục dạy dỗ: "Một đêm không có ai, ca sẽ mang ngươi đi đánh hắn, hắn không thấy rõ người đánh hắn, sáng hôm sau thấy ngươi sẽ thấy bộ dáng không nói nên lời của hắn, ca cam đoan trong lòng ngươi sẽ thích hơn là đánh trước mặt người khác. "
" Được, em cùng Hùng ca đi. "Đại Duy gật đầu.
Khi đi được nửa đường đến ngã tư, Hùng ca liếc thấy chỗ đậu xe bên đường đối diện, một chiếc ô tô màu đen không có nhãn hiệu có xe, giông như tùy ý hỏi: “Ta vừa vào công trường, nghe mọi người nói hai ngày nay thanh thép trên công trường bị trộm, phạm nhân tìm được chưa? "
Đại Duy tức giận khi biết chuyện,"Chưa tìm thấy. Tổng giám đốc tên Vinh đã phái người tới để điều tra nhưng không tìm ra vấn đề, thật ra cũng không ăn thua, chính tổng giám đốc họ Vinh lại bắt đầu gây sức ép, không biết sau này hắn sẽ phải tung ra bao nhiêu quy tắc nữa. Mỗi lần gây sức ép, chính là nhóm công nhân phía dưới của chúng ta xui xẻo. ”
Đại Duy nói xong liền thở dài ngao ngán, giống như nhìn thấy tương lai phải tuân thủ các quy tắc và quy định.
Hùng ca thần sắc bí hiểm và vỗ nhẹ vào vai anh, "Hắn thật xảo quyệt. Ngay sau khi ông ngồi ở vị trí của tổng giám đốc liền tăng tiền lương của người lao động và gia tăng lợi ích, còn muốn chạy sẽ luyến tiếc, chỉ có thể trung thực ngoan ngoãn làm việc cho hắn
Đại Duy cũng cảm thấy như vậy.
Một tổng giám đốc như vậy thật khiến người ta vừa yêu vừa hận! Hùng ca tự nghĩ, khi đi ngang qua chiếc xe đó, anh không thể không nhìn vào ghế lái và không có ai.
Chiếc xe này dường như đã được đậu trong hai đêm. Bụi đã rơi dày đặc, nếu không lái xe đi thì ít nhất cũng phải phái người đánh xe đi đúng không?
Lông mày của Hùng ca cau lại và nhíu chặt.
+++++ Việc trộm thanh thép chỉ là cái cớ, chỉ là để tìm ra kẻ tình nghi, nếu dám cưỡиɠ ɧϊếp người thừa kế của Vinh Bách trên lãnh địa của Vinh Bách thì sẽ không phải là người bình thường, Vinh Bách Văn không mong lấy cớ này để tìm ra người tình nghi, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng là anh sẽ không buông tay.
Hắn ở trong đầu hết lần này đến lần khác mô phỏng và trừng phạt tên biếи ŧɦái kia. Hắn hận không thể gϊếŧ được tên biếи ŧɦái táo bạo này. Cái chết quả thực có thể khiến hắn thở phào, nhưng nó không thể bù đắp cho lòng tự trọng đã mất của hắn. Hắn muốn tên biếи ŧɦái này phải chịu của mình nhục nhã lúc đó, không có nhân phẩm, trằn trọc dưới háng người đàn ông, khóc lóc van xin.
Hắn sớm chuẩn bị mọi thứ hết rồi, hắn sẽ không để cho tên biếи ŧɦái đó vô tư như vậy.
Đầu choáng váng, cơn sốt nhẹ không hạ nhiệt được khiến khuôn mặt của Vinh Bách Văn tái nhợt, nằm trên giường yếu ớt nhìn trần nhà trắng như tuyết, tay cầm điện thoại như đang chờ đợi điều gì đó.
Anh không dám hỏi bác sĩ gia đình, một mình trốn ở bên ngoài, trong phòng ngủ lạnh lẽo, ngoại trừ hô hấp của anh không có người nào khác, không ai quan tâm đến anh, ngay cả giường cũng lạnh lẽo.
Hai ngày nay anh không đến công ty, người thân duy nhất của anh cũng chưa gọi một cuộc điện thoại nào, có lẽ buổi chiều anh vắng mặt trong cuộc họp quan trọng và sẽ giận anh vì đến muộn.
Cho dù đó là một lời mắng mỏ giận dữ, anh vẫn mong chờ cuộc gọi của cha mình.
Giữa nửa mơ nửa tỉnh, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thời gian như trở thành hư vô, dù có mở mắt ra thì vẫn một mảnh trắng xóa.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động du dương phá vỡ im lặng, Vinh Bách Văn hoàn hồn.