Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 41: Chương 38.1

Trong lòng Lâm Ngộ An lộp bộp một tiếng, trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh, đưa cánh tay lên ngửi một chút, kì quái nói: "Có sao?"

Ánh mắt Lâm Hoài An hơi nghi ngờ nhìn cậu.

Lâm Ngộ An cười nói: "Có thể là do gần đây phân tổ làm bài tập, ở cùng một bạn học là Alpha nhiều nên thế." Cậu dừng một chút, còn tò mò hỏi: "Thật sự có mùi sao? Làm sao em lại không thấy có mùi gì?"

Lâm Hoài An hòa hoãn lại, nói: "Mùi rất nhẹ, không nặng, em không ngửi thấy là bình thường."

Lâm Ngộ An trầm thấp ồ một tiếng, cụp mắt nhìn đồ ăn trên bàn. Lâm Hoài An làm việc từ trước đến giờ luôn có quy luật, yêu cầu nghiêm khắc với người khác đồng thời cũng nghiêm khắc với bản thân mình còn hơn thế, cũng phải làm sao, chỉ là hắn cảm thấy yêu cầu của hắn với bản thân mình, người khác không đáp ứng được nên chỉ có thể hại thấp tiêu chuẩn xuống. Nói sáu giờ chính là sáu giờ, Lâm Ngộ An vừa đến, đồ ăn đã được đưa lên đầy đủ.

"Ăn cơm đi." Lâm Hoài An cầm đũa lên, nói.

Lâm Ngộ An trước khi ra cửa đã ăn điểm tâm, kì thực cũng không đói bụng, cậu một bên ăn một bên nhìn Lâm Hoài An như con mèo nhỏ.

Động tác của Lâm Hoài An vẫn thong dong tự nhiên, Lâm Ngộ An tự nhận là mình đã cẩn thận rồi nhưng cũng không tránh được ánh mắt của hắn. Lâm Hoài An nói: "Nhìn cái gì thế?"

"Không có gì ạ," Lâm Ngộ An lắc đầu một cái: "Em đang nghĩ sao anh lại tự dưng trở về, cũng không nói trước một tiếng."

Lâm Hoài An từ khi lên đại học rất ít khi về nhà. Hai năm đầu đại học thì bận học hành cùng tích lũy giao thiệp, hai năm sau thì bận gây dựng sự nghiệp. Có lúc bận rộn đừng nói nghỉ hè, ngay cả nghỉ đông cũng rất ít khi về nhà, coi như có về cũng không được bao lâu. Đặc biệt là hai năm sau khi tốt nghiệp, công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, một năm có thể nhìn thấy hắn một lần là tốt lắm rồi.

Lâm Hoài An cười khẽ: "Hai tuần rồi em không về nhà, nếu anh nói em cũng đâu biết là vì cái gì đâu."

Nên đến cuối cùng vẫn đến, Lâm Ngộ An đâm đâm cơm trong bát, buồn bực nói: "Anh đều biết cả rồi sao?"

Lâm Hoài An gắp thức ăn: "Tiểu Kỳ nói với anh rồi."

Lâm Ngộ An tiếp tục đâm cơm không nói gì.

Lâm Hoài An ngẩng đầu nhìn cậu: "Vẫn còn giận ba mẹ sao?"

Lâm Ngộ An lẩm bẩm: "Nào dám."

Động tác của Lâm Hoài An ngừng lại, một lát sau, hắn nhìn cậu, nói: ".. Chuyện kia đúng là ba mẹ không đúng, anh đã nói với ba mẹ rồi.." Hắn dừng một chút, nhìn Lâm Ngộ An đang cúi đầu không nói gì, một bộ không cần an ủi, cuối cùng hắn chỉ nói: "Em không muốn về thì thôi đi, học tập cho giỏi, sau này, ba mẹ sẽ không nhắc đến chuyện này nữa đâu."

Một chuyện, cứ như vậy nhẹ nhàng nhấc lên cùng hạ xuống, Lâm Ngộ An hơi kinh ngạc, không phải vì gì, chỉ bởi vì anh cả lại có thể nói như vậy. Hai anh em cậu, từ lúc cậu có ký ức đến giờ cũng không thân thiết.

Lâm Hoài An nhàn nhạt nói: "Ba mẹ lớn tuổi rồi nhất thời hồ đồ, làm việc àm không suy nghĩ." Hắn nói, cũng không nói được câu em đừng để trong lòng, chỉ nói: "Ba mẹ còn muốn cái gì thì gọi cho anh, anh sẽ nói chuyện cùng bọn họ."

"Em có thể quản tốt chính mình là được, chuyện trong nhà có anh ở đây, cũng không cần đến em bận tâm."

Lâm Ngộ An sững sờ nghe nửa ngày, mới trầm thấp ồ một tiếng. Đây đâu giống anh trai luôn lạnh lẽo trước kia của cậu, Lâm Kỳ An còn đỡ, lúc nhỏ được nuông chiều còn dám làm nũng trước mặt hắn, nhưng Lâm Ngộ An lại chưa từng có.

Lâm Hoài An gõ bàn một cái: "Được rồi, ăn cơm đi."

Lâm Ngộ An cũng không nói gì, cúi đầu ăn cơm dù sao cũng hơi mất tập trung.

Quán ăn dần đông lên, Lâm Ngộ An nhìn xung quanh, chỉ thấy bên cạnh có một người trẻ tuổi đang mặc âu phục, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bọn họ vài lần, Lâm Ngộ An nhíu mày, chỉ thấy người đó giống như xác nhận cái gì, trực tiếp đứng dậy đi về phía bọn họ.

"Anh cả." Lâm Ngộ An kêu một tiếng, ra hiệu cho hắn nhìn về phía sau.

Vừa lúc người kia cũng đến, Lâm Hoài An quay đầu nhìn, người kia vừa thấy mặt hắn liền vui vẻ, vỗ tay nói: "Hoài An."

Lâm Hoài An cười nhẹ, khách khí lễ độ, không tìm ra gì để chê. Hắn đứng dậy bắt tay người kia: "Cát Vân Kiệt?"

Trên mặt người kia ý cười càng thêm vài phần: "Hiếm khi thấy cậu còn nhớ tôi đấy."

Lâm Hoài An: "Làm sao có thể không nhớ chứ?"

"Tôi còn đang nghĩ cậu, ông chủ lớn có khi đem đám bạn cấp ba chúng ta quên sạch rồi đấy." Cát Vân Kiệt vừa cười vừa nói, Lâm Hoài An cười mà không nói.

Thấy Lâm Hoài An không tiếp lời, hắn ít nhiều cũng hơi lúng túng, lại nói: "Nghe nói cậu đang ở thủ đô gây dựng sự nghiệp cơ mà? Sao lại tự dưng trở về thế này? Bây giờ cũng đâu phải lễ tết gì."

Lâm Hoài An cười nhạt: "Công ty bận rộn, gần đây mới có được chút thời gian rảnh nên trở về nhà thăm người nhà một chuyến."

"Ồ." Thần sắc Cát Vân Kiệt hơi khác thường, hắn liếc mắt nhìn sang Lâm Ngộ An: "Vị này chính là.."

"Em trai của tôi."

Trong con ngươi Cát Vân Kiệt lóe lên một vệt dị sắc, chời ha hả: "Cậu không phải là chỉ có một em trai thôi sao? Là một cái Omega? Đây là.. em họ sao?"

"Em ruột." Vầng trán Lâm Hoài An gom lại, có chút không vui vẻ. Cát Vân Kiệt lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục cười ha hả nói: "Khi đó cậu ở trường học, ép chúng tôi không nhấc đầu lên nổi, em cậu thoạt nhìn cũng nên học đại học rồi đi? Đại học B hay vẫn là đại học Q?"

Sắc mặt Lâm Hoài An dần lạnh, Lâm Ngộ An lại cướp lời nói trước: "Anh là bạn học cấp ba của anh cả sao? Giờ cũng tốt nghiệp rồi đi, hiện đang làm ở đâu a?"

Cát Vân Kiệt sững sờ, lập tức ngửa đầu, ưỡn ngực, có chút dương dương tự đắc nói: "Cũng chẳng có gì ghê gớm, là tập đoàn Bùi thị, một tháng sáu, bảy nghìn."

Tập đoàn Bùi thị..

Đôi mắt Lâm Ngộ An giật giật, quay đầu nhìn anh cậu: "Một tháng sáu, bảy nghìn.. nhiều sao?"

Lâm Hoài An lắc đầu.

Lâm Ngộ An gật đầu như thật: "Em cũng cảm thấy không nhiều, một tuần em khả năng cũng có từng đó.."

Cát Vân Kiệt thấy tức cười: "Một sinh viên đại học như cậu.."

Lâm Ngộ An a một tiếng, ngạc nhiên nhìn hắn: "Lúc học đại học, anh tôi đều có thể kiếm hơn vạn, anh không biết sao?"

Sắc mặt Cát Vân Kiệt liền không tốt.

Lâm Hoài An nhàn nhạt trách cứ một câu: "Tiểu Ngộ, được rồi."

Lâm Ngộ An xin lỗi nói: "Xin lỗi, em cho là bạn học của anh cả, thì đều cùng một trình độ với anh cả, thì ra là em hiểu lầm."

Sắc mặt Cát Vân Kiệt lúc xanh lúc đỏ, hắn nhìn Lâm Hoài An, nụ cười trên amwjt cơ hồ không giữ được: "Hoài An.."

Lâm Hoài An cầm đũa, nhàn nhạt nói: "Tôi và em trai còn có việc, có thời gian chúng ta gặp mặt tâm sự sau nhé?"

Đây cũng không phải là uyển chuyển đuổi khách, Cát Vân Kiệt hít sâu một hơi: "Cậu nói đúng lắm, vậy hai người ăn từ từ, tôi đi trước đây."

Lâm Ngộ An: "Đi thong thả, không tiễn."

Cát Vân Kiệt ngậm một bụng tức trong lòng, nhanh chóng rời đi.

Lâm Ngộ An vẫn liếc theo nhìn, mới phát hiện cách đó không xa còn có một cô gái đang chờ, thấy hắn trở về lập tức tiến lên kéo tay hắn.

"Làm sao vậy? Không phải là bạn học cũ sao?"

"Đừng nói nữa, thật là xui xẻo."

"Xảy ra chuyện gì? Tớ mới xem, người kia hình như là Lâm Hoài An, không phải sao?" Lúc trước, Lâm Hoài An ở trường cũng là có danh tiếng, dù cô gái không học chung lớp với hắn nhưng nhiều ít cũng nghe qua chuyện của hắn.

"Không phải là cậu ấy." Cát Vân Kiệt hít sâu một hơi, giữa hai lông mày nhăn lại.

"Cậu không thích cậu ấy sao?"

"Cậu hỏi một chút xem có ai thích hắn hay không? Cả ngày luôn làm bộ mắt cao hơn đầu, ỷ vào mình là Alpha, thành tích lại tốt liền coi trời bằng vung. Không chỉ có hắn, còn có ba mẹ của hắn. Cậu không biết đâu, lúc họp phụ huynh năm cấp ba, ba mẹ hắn ba năm làm đại biểu, được lên bục giảng phát biểu rất chi là đắc ý, lặp đi lặp lại cường điệu ràng cả nhà họ đều là Alpha và Omega, thật giống như Alpha với Omega thì rất đặc biệt.."

Cát Vân Kiệt hừ một tiếng: "Người khác vẫn cho là hắn chỉ có một em trai, ba mẹ hắn cũng chỉ nói với người ngoài rằng trong nhà có hai anh em là AO, thật ra sau hắn còn có một em trai nữa."

"Phải vậy không?" Cô gái che miệng kinh ngạc.

"Chỉ có điều đứa em đó là Beta, cũng không có gì lạ, nghe nói thành tích học tập không tốt, cũng khó trách bọn họ một nhà cũng không muốn nhắc đến hắn ở ngoài."

Cô gái cau mày: "Trọng AO khinh B như vậy, đây không phải là kỳ thị giới tính sao? Lâm Hoài An thoạt nhìn là người rất tốt mà, ai ngờ lớn lên lại như vậy chứ."

Đây đã là thời đại nào rồi, vậy mà còn có người kỳ thị giới tính. Các nhà khoa học, nhà văn, hay nhiều người nổi tiếng, tỷ lệ Beta cũng không ít, dĩ nhiên vẫn có người cảm thấy Beta vẫn không sánh được so với Alpha và Omega.

Cát Vân Kiệt đi ra khỏi phòng ăn, cười nhạo nói: "Hắn đâu chỉ xem thường Beta thôi đâu, tất cả mọi người hắn đều xem thường ấy."

Năm đó, Lâm Hoài An chính là một ngọn núi cao, chắn ở trên đầu tất cả mọi người. Lúc học lớp 12 thì không cần phải nói nữa, lúc hắn học lớp 11 thôi đã khiến những anh chị lớp 12 không thở nổi rồi đừng nói chi là những người cùng cấp như bọn họ. Vừa nghĩ tới những chuyện mất mặt như vậy, sắc mặt Cát Vân Kiệt liền khó coi, bước nhanh rời khỏi quán ăn.

Lâm Hoài An nhìn lướt qua cạnh cửa, sau đó nhìn Lâm Ngộ An, bình thản nói: "Không nghĩ tới em lại nhanh mồm nhanh miệng như thế."

Lâm Ngộ An bĩu môi: "Người ta đều đã bắt nạt mình rồi, em còn có thể im lặng được sao?"

Lâm Hoài An nhìn cậu, lần đầu tiên hắn ý thức được đứa em trai này không phải không còn gì khác. Ít nhất là.. Ngoan ngoãn hiểu chuyện? Vẫn là biết ăn nói.

"Nhưng mà.. Anh làm sao không biết một tuần em kiếm được nhiều tiền như thế?" Lâm Hoài An chậm rãi nói.

Sắc mặt Lâm Ngộ An cứng đờ, nói lầm bầm: "Còn không để cho người ta nói khoác chút được sao?"

Lâm Hoài An nhìn cậu: "Biết ăn nói như thế, sao lại không nói cùng ba mẹ?"

Lâm Ngộ An rủ mắt xuống: "Có gì đâu mà cần nói với họ?"

Có nói gì thì ba mẹ cũng chỉ bảo là vì tốt cho cậu. Lâm Ngộ An không nói gì còn đỡ, chờ họ nói xong còn thanh tịnh, nhưng một khi cậu mở miệng phản bác thì mẹ càng nói không dứt, cũng không để ý xem lời mẹ nói có lý hay không. Đến cùng, nói như thế nào cũng nhất định phải là ba mẹ giành được thắng lợi mới thôi. Đã nhiều năm như vậy rồi, Lâm Ngộ An cũng đã học xong nghe tai này ra tai kia rồi.

Lâm Hoài An rũ con mắt không nói gì, biết cậu không muốn nhắc đến đề tài này, ngược lại hỏi: "Dạo này, học hành thế nào?"

Lâm Ngộ An ngước mắt nhìn người có thành tính học tập chưa bao giờ ngoài top 3, sâu xa nói: "Anh nhất định muốn nghe sao?"

Lời này vừa ra, Lâm Hoài An chau mày, trong lòng dĩ nhiên hiểu rõ. Tuy rất nghi hoặc, người nhà họ Lâm đều thông minh, sao lại có một ngoại lệ như thế, nhưng hắn dừng một chút, tóm lại là vẫn không nói gì.

Trên bàn đã ăn được nửa, Lâm Ngộ An liền bưng cốc thỉnh thoảng nhấp ngụm nước. Một bữa cơm ăn dược không sai biệt lắm. Hai anh em ngồi đối diện nhau, im lặng không nói.

Lâm Hoài An gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó nhìn Lâm Ngộ An: "Em không định về nhà sao?"

Lâm Ngộ An gật đầu: "Em về kí túc xá."

Lâm Hoài An gật đầu: "Không muốn về thì thôi vậy." Hắn cúi đầu, bấm điện thoại một lúc, điện thoại trên tay Lâm Ngộ An vang lên, cậu cụp mắt nhìn, là thông báo chuyển tiền.. ba nghìn.

"Anh cả." Cậu ngẩng đầu, nhìn Lâm Hoài An ngạc nhiên.

"Không muốn về nhà thì ở ngoài ăn chút gì đó ngon ngon đi." Lâm Hoài An nói.

"Em không cần đâu, trên người em có tiền mà. Lại nói, bây giờ anh đang gây dựng sự nghiệp.."

"Anh gây dựng sự nghiệp cũng không thiếu em chút tiền đó." Hắn mặc áo khoác, nhàn nhạt nhìn cậu: "Chuyện trong nhà đừng nghe ba mẹ nói bậy, coi như là có chuyện cũng không cần đến lượt em bận tâm."

Hắn đứng dậy: "Mà tháng sau không phải là sinh nhật em sao? Đi ra ngoài cùng bạn bè ăn một bữa ngon đi."

Lâm Ngộ An im lặng, sau đó vẫn nói: ".. Sinh nhật em là đầu năm."

Động tác của Lâm Hoài An ngừng lại: "Đó là Tiểu Kỳ.."

"Tiểu Kỳ sinh nhật vào tháng tám."

Lâm Hoài An còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Ngộ An nói trước: "Sinh nhật của ba mẹ đều là tháng năm, sinh nhật của anh.." Cậu dừng một chút, ý tứ rất rõ ràng, chắc không đến nỗi là sinh nhật mình anh cũng quên mất đi.

Lâm Hoài An không nói gì nữa, mặc áo vào nhanh chân rời đi: "Đi thôi."

Lâm Ngộ An đứng tại chỗ nhìn hắn đi xa, chờ đến lúc không thấy người nữa, mới cầm điện thoại lên nhắn tin cho Bùi Yến Chu.

Đợi đến lúc Lâm Ngộ An lên xe, Bùi Yến Chu chú ý vẻ mặt cậu, thấy cũng không có gì khổ sở, hắn mới coi như thở ra một hơi.

Hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo tài xế: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Về nhà. Mặt mày Lâm Ngộ An cong cong. Trở về nhà, nơi ấm áp sung sướng, không có cảm giác ngột ngạt kia.