Sau Khi Từ O Giả Trang B, Hắn Mang Thai Con Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 9

"Bác sĩ vừa mới nói gì cơ?"

Trong phòng bệnh, Bùi Yến Chu nhìn khuôn mặt trắng bệch của thiếu niên đang nằm trên giường bệnh, lại sang nhìn bác sĩ, vẻ mặt gặp nguy không loạn của hắn cũng hiện lên chút ngạc nhiên.

Bác sĩ còn kinh ngạc hơn: "Cậu ấy mang thai, anh không biết à?"

"Tôi.." Bùi Yến Chu há miệng: "Bác sĩ nói là, cậu ấy.. mang thai?"

Bác sĩ nhìn tờ khai trên tay, xác nhận nói: "Căn cứ vào lần kiểm tra trước.. cậu ấy đã mang thai bốn mươi tám ngày."

"Chờ đã," Bùi Yến Chu dừng một chút: "Bác sĩ nói là lần trước?" Hắn liếc nhìn người đang nằm trên giường, nhíu mày: "Cậu ấy đi khám là vào ngày nào?"

"Chuyện này.." Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, hơi lúng túng nói: "Vấn đề riêng tư của bệnh nhân, chúng tôi không thể nói ra được." Bác sĩ quay đầu nhìn về phía giường bệnh: "Bệnh nhân cũng sắp tỉnh rồi, anh chờ lát rồi hỏi trực tiếp cậu ấy đi."

Bùi Yến Chu vẫn mờ mịt sau chấn động, nghe thế nhìm chằm chằm bác sĩ hồi lâu cũng không miễn cưỡng nữa. Bác sĩ nhanh chóng rời đi.

Trong phòng bệnh trắng noãn, sau khi cửa phong đóng lại, ngăn cách với thanh âm bên ngoài, để lại không gian yên tĩnh.

Bùi Yến Chu khẽ mím môi, nhìn thiếu niên đang nằm trên giường. Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên tái nhợt, bờ môi khô ráo, đôi mắt đóng chặt còn mang theo vệt nước mắt, cho dù đang hôn mê, lông mày vẫn đang nhíu chặt lại. Hắn nhớ tới lúc thấy thiếu niên lẻ loi ngồi chồm hổm trên mặt đất, lộ vẻ đáng thương giống như bị cả thế giới vứt bỏ, khóe môi liền mân thành một đường thẳng.

Lần đó thật sự chỉ là bất ngờ, trong lòng bọn họ đều rõ ràng. Hơn nữa, mối lần nhìn thấy hắn, đứa bé kia đều trốn tránh, vốn là Bùi Yến Chu không nên tới gần nhưng là hắn nhớ đứa bé kia tuổi còn nhỏ, vẫn luôn ôm áy náy trong lòng nên để tài xế dừng xe lại, xuống xe nhìn cậu một chút. Vốn là muốn hỏi xem cậu muốn đi đâu thì đưa cậu đi, không ngờ cậu liền hôn mê bất tỉnh. Bùi Yến Chu nhất thời kinh hoảng, trong phút chốc không nghĩ được cái gì, nhanh chóng bảo tài xế vội vàng đưa người đến bệnh viện. Lại không nghĩ rằng, kết quả nhận được lại như thế này.

Mang thai..

Bốn mươi tám ngày..

Bùi Yến Chu tính toán, trong lòng liền run rẩy.

Đúng là ngày hôm ấy..

Là ngày hôm ấy..

Đứa bé đó.. là của hắn?

Nhất thời, trong lòng Bùi Yến Chu phức tạp, cho dù là đối diện với hợp đồng lớn nặng nề hay khách hàng khó tính, hắn cũng chưa cảm thấy như thế này bao giờ. L*иg ngực người trên giường nhẹ nhàng phập phồng, mười ngón tay mảnh khảnh vô ý thức nắm góc chăn, một tay còn vô ý thức che ở trên bụng. Đôi môi tái nhợt của cậu có chút đóng mở, tựa như đang nói gì đó. Bùi Yến Chu ghé sát lại lắng nghe, mơ hồ nghe được cậu nói mớ "bảo bảo", "đừng nghịch", "ba mẹ", thanh âm nhỏ yếu thậm chí mang theo ý cầu xin. Con mawstt Bùi Yến Chu tối đi. Hắn nhớ tới tình cảnh hắn nhìn thấy ở Thịnh Châu lúc đó.

Người đàn ông kia.. Hình như là Phó tổng giám đốc của Khởi Hoan.

Hắn tên là gì? Phương.. Phương Đức Minh?

Bùi Yến Chu nhớ tới bộ dáng thân mật của hắn cùng với cậu.. Có phải là người thân hay không?

Không, không đúng, nếu là người thân, sau khi vào phòng bao, cậu sẽ không chật vật như thế mà đi ra, một mình ngồi xổm khóc ở lối đi bộ. Cho nên.. đầu ngón tay Bùi Yến Chu giật giật. Trong vòng, có một số người yêu thích những đứa trẻ nhỏ tuổi, cũng không ít người bị dụ dỗ, cưỡng bức. Bùi Yến Chu không tham gia không có nghĩa là không biết sự kiện bẩn thỉu đó.

Cái người Phương Đức Minh kia..

Com mắt Bùi Yến Chu chìm xuống, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút hối hận. Nếu thật là như hắn nghĩ, vừa rồi, hắn không nên trực tiếp rời đi.. Ít nhất, đứa trẻ cũng sẽ không phải trải qua những chuyện kia.

Trong phòng bệnh yên tĩnh không hề có một tiếng động, giọt nước trong ống truyền dịch nhỏ xuống biệt tăm, không hề phát ra tiếng động. Bùi Yến Chu suy nghĩ hồi lâu, mãi đến khi lông mi người trên giường khẽ run rẩy, vô ý thức động động bàn tay, Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn, nhanh tay dè tay cậu lại nói: "Đừng nhúc nhích!"

Lâm Ngộ An chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên nhìn xuống cảm giác ấm áp trên tay trái, trừng mắt nhìn, chậm rãi nhìn lên, đối diện với gương mặt Bùi Yến Chu gần trong gang tấc.

Cậu há miệng, thanh âm có chút khàn khàn: "Bùi tiên sinh?"

Thiếu niên có ngũ quan tinh xảo, lông mi tỉ mỉ tựa như cánh bướm, lộ ra con ngươi màu lưu ly nhạt kinh ngạc àm nhìn hắn, trông có chút mê man đần độn.

Bùi Yến Chu dưng một chút, thu tay lại, ngồi thẳng người, âm thanh bình tĩnh nói: "Cậu đang truyền dịch, đừng lộn xộn."

Lâm Ngộ An cụp mắt nhìn, một lát sau mới trầm thấp mà ồ một tiếng.

Bùi Yến Chu ngồi bên giường, ngón trỏ gõ khớp xương ngón cái, có chút không biết làm sao để mở miệng hỏi.

Lâm Ngộ An nhìn hắn ngơ ngác, cuối cùng nhấc miệng cười một cái. Bùi Yến Chu nhìn thấy tầm mắt cậu. Cậu cười khé, mắt hơi cong lên thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn: "Tôi còn tưởng là mình nằm mơ cơ."

Bùi Yến Chu nhìn dáng vẻ mỉm cười của cậu, không biết vì sao cảm thấy đau lòng. Hắn cúi xuống một chút, âm thanh trầm thấp nhưng là thêm nhiều phần ấm áp: "Cậu không có nằm mơ."

Hắn nhìn cậu, ngón tay hơi giật giật, cuối cùng vỗ vỗ cậu động viên: "Ở bệnh viện, cậu không sao nữa rồi."

Lâm Ngộ An muốn cười nhưng không làm sao để cười được. Bùi Yến Chu nhìn cậu, trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng thăm dò: "Bác sĩ nói.. cậu đang mang thai."

Lông mi Lâm Ngộ An run rẩy, trong lòng rối rắm, vừa muốn hắn biết lại cũng không muốn.

"Đứa trẻ có phải là của tôi không?"

Lâm Ngộ An cúi xuống, không nhìn hắn, chỉ yên lặng gật đầu: "Phải."

Dù trong lòng sớm đã có suy đoán nhưng từ miệng cậu nghe được đáp án, hắn vẫn có cảm giác không giống nhau. Trầm mặc hồi lâu, trong lòng đủ loại tâm trạng, nhất thời, hắn cũng không biết nên bày ra biểu tình gì. Cuối cùng, hắn trầm giọng nói: "Cậu yên tâm, chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm."

"Không cần."

Bùi Yến Chu ngạc nhiên nhìn cậu, Lâm Ngộ An mím môi, kiên định lắc đầu: "Không cần."

Ánh mắt Bùi Yến Chu chìm xuống. Lâm Ngộ An rũ con mắt: "Giữa hai chúng ta.. vốn chỉ là bất ngờ. Ngài yên tâm, tôi sẽ không bắt ngài phải chịu trách nhiệm."

Thanh âm Bùi Yến Chu lạnh đi mấy phần: "Vậy ý cậu là.."

Tay Lâm Ngộ An không tự chủ nắm chặt chăn: "Giải phẫu cần có bố mẹ hoặc là.. nửa kia ký tên," Cậu dừng một chút, mờ mịt nói: "Ba mẹ tôi thì không tiện, cho nên.. phiền ngài ký tên là được rồi."

Ánh mắt Bùi Yến Chu triệt để chìm xuống: "Cậu là không muốn sinh đứa bé ư?"

Lâm Ngộ An nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Ngài có muốn hay không?"

Con mắt trong suốt của thiếu niên như một vũng nước thanh mát, sâu đậm. Ngón tay Bùi Yến Chu không tự chủ được mà run rẩy.

".. Xin lỗi."

Hắn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt mang chút nặng nề. Hắn hít sâu một hơi: "Tôi cần thời gian suy nghĩ một chút."

Nói xong, không chờ Lâm Ngộ An phản ứng gì, hắn mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài. Để lại Lâm Ngộ An kinh ngạc mà nhìn cánh cửa đang mở ra kia.