Sáu Bảo Bảo Thiên Tài Daddy Mặt Than Hãy Chờ Đấy

Chương 167: Sáu đứa trẻ tinh ranh

Mẫn Tuyết Nguyệt nhìn thấy Thời Ngôn Mặc đứng trên sân khấu, ở hiện trường náo động vô cùng, cảm thấy rất hài lòng, liền kéo Thời Ngọc Diệp lặng lẽ khen ngợi cô.

“Các chị em tốt, sức nóng đêm nay đều tập trung trên người cậu và Thời Ngôn Mặc, chỉ sợ trước khi trận đấu kết thúc, bọn tớ có thể vô cùng nổi tiếng. Tớ thực sự phải cảm ơn cậu đã mang đến cho tớ một cơ hội tốt như vậy, có thể đem hoạt động này làm lớn như vậy”.

Đây là lần đầu tiên cô ấy tổ chức một cuộc thi, cũng là lần đầu tiên cuộc thi thiết kế Vàng được tổ chức tại Ngọc Hạ, cô ấy đã phải chịu rất nhiều áp lực mà người khác không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như làm không tốt, ảnh hưởng tới danh tiếng của bản thân mình cũng không sao nhưng sợ nhất là ảnh hưởng tới bộ mặt của đất nước, sợ nhất chính là về sau người khác đều nói người Ngọc Hạ bọn họ tổ chức cuộc thi thực sự rất khó coi. . Nhưng bây giờ cô ấy không còn cảm thấy sợ nữa. Một buổi tối của thể có nhiều người truy cập như vậy, còn có ảnh để giúp giữ thể diện, nghĩ không ra sẽ còn có khó khăn gì.

Sau khi tổ chức thành công cuộc thi này, mọi người không chỉ có ấn tượng tốt đối với Ngọc Hạ mà còn đối với công ty của mình có sự tin tưởng, có thể nói tương lai sau này tiền đồ vô lượng.

Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy Thời Ngọc Diệp là ngôi sao may mắn của cô ấy. Cùng lúc đó.

Các nhân viên bảo vệ bên ngoài cửa hiện trường đã bị thu hút bởi sự xuất hiện bất ngờ của sáu cậu bé.

Sáu cái bánh bao nhỏ trắng vô cùng, dung mạo giống nhau như được sao chép, cũng mặc bộ đồ trẻ con giống nhau, trông rất có phong cách, đi cùng nhau chính là vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.

Bé Lớn cùng mấy cậu em cùng nhau đi tới cửa, ngẩng đầu nhìn chú bảo vệ, ngoan ngoãn lễ phép nói.

“Chú ơi, xin lỗi bon cháu đến muộn, xin hỏi chúng cháu có thể vào trong được không?”

“Mấy đứa có vé vào cửa không?”

“Có ạ”.

Sau khi Bé Lớn nói xong, sáu đứa nhỏ cùng nhau lấy sáu tấm vé xem cuộc thi đưa tới trước mặt bảo an.

Chú bảo vệ ngồi xổm xuống nhận lấy vé vào cửa, kiểm tra một chút. Vé vào cửa là thật, nhưng anh ta vẫn cảm thấy có chút khó khăn.

“Ba mẹ của mấy đứa đâu? Như thế nào lại để cho sáu đứa nhóc như mấy đứa chạy lung tung vậy?”

Bé Năm nhìn về phía anh ta, mếu máo hỏi: “Ba mẹ không biết rằng chúng cháu tới đây. Chẳng lẽ không có người lớn trẻ con không thể vào trong sao?”

Chú bảo vệ chỉ vào tấm biển bên cạnh, trẻ em phải có người lớn đi cùng mới được vào trong.

Vì vậy, cả sáu đứa bé đều im lặng.

Mấy đứa nhóc khó khăn lắm mới có thể lấy trộm được vé vào cửa, đến nơi không có ba mẹ đi cùng thì không được vào, chẳng lẽ mọi công sức đều lãng phí sao?

Không được, từ bỏ không có trong từ điển của bọn chúng. Bọn nhỏ nhìn nhau đã ngầm đạt được thỏa thuận chung, vừa quay đầu lại lập tức đổi thành bộ dáng vô cùng ủy khuất, đi tới phía trước không ngừng kéo ống tay áo của chú bảo vệ.

“Chú ơi, chú cho bọn cháu vào đi mà, Bé Hai thực sự rất muốn nhìn thấy mẹ” .

“Nếu chú không cho bọn cháu vào, chúng cháu sẽ khóc lớn một trận trước cửa cho mà xem.”

“Chú cho chúng cháu vào đi, đồ ăn vặt của Bé Sáu chia cho chú một nửa”

“Chú à, hiện tại chú có thể làm người giám hộ cho chúng cháu. Bé Lớn nhất định sẽ giúp chú giữ bí mật, không cho người khác biết.”

“Chú là một người tốt, sau khi trở về Bé Năm nhất định sẽ viết vào trong nhật ký vô cùng biết ơn chú”

Chú bảo vệ nghe những lời này của bọn nhỏ thì không khỏi dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu trở nên mềm nhũn.

Đám nhóc này bộ dạng đáng yêu nhưng cũng rất tinh ranh, hơn nữa nói chuyện lại vô cùng lễ phép, người khác khó mà không thích cho được.

Có lẽ, mẹ của bọn trẻ là một trong số những thí sinh dự thi ở bên trong.

Bọn nhỏ thật vất vả mới có vé vào được nơi này, muốn được gặp mẹ, muốn cổ vũ cho mẹ, quả thực là những đứa trẻ ngoan, anh ta thật sự không đành lòng ngăn cản.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện bọn nhóc còn nhỏ tuổi như vậy, sau khi vào bên trong lại không có ai để mắt tới, anh ta vẫn có chút do dự.

“Mấy đứa, kỳ thật chú rất muốn giúp mấy đứa, nhưng bên trong rất nhiều người, chú lo lắng các cháu sẽ gặp nguy hiểm.”

“Chú không cần phải lo lắng chuyện này, ba đang ở bên trong, chỉ cần chúng cháu có thể vào trong là có thể tới chỗ của ba, sẽ không có chuyện gì đâu!”

Nhân viên bảo vệ bị thuyết phục: “Được rồi, được rồi, các cháy phải hứa với chú, nhất định phải theo sát phía sau, nếu không bị lạc sẽ gặp rắc rối lớn”.

Bọn trẻ vui vẻ gật đầu đáp lại: “Vâng ạ!”

Anh ta vốn định gọi cho người khác đến đây để đưa mấy đứa nhỏ vào trong, nhưng sau khi nghĩ lại đến khi giải thích có chút phiền phức, đơn giản liền tự mình đưa mấy đứa nhóc vào.

Sáu đứa nhỏ nắm lấy tay nhau cứ như vậy mà được đưa vào bên trong.

Trên thực tế, bọn trẻ không muốn đi tìm Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp, mà muốn lặng lẽ ngồi ở phía khán giả, chờ sau khi cuộc thi kết thúc dành cho hai người họ một bất ngờ.

Vì vậy, sau khi chú bảo vệ đưa bọn chúng vào bên trong, Bé Lớn ngẫu nhiên tìm một người đàn ông độc thân có mặt tại hiện trường, trực tiếp chạy tới ôm chân người kia.

Những đứa trẻ khác thấy vậy cũng bắt chước theo Bé Lớn. “Ba!”

“Ba ơi, bọn con đến rồi”

Người đàn ông xa lạ nhìn sáu đứa trẻ đang ôm mình với vẻ mặt sững sờ: “Hả?”

“Ba ơi, chúng ta cùng nhau đi xem mẹ đi!”

“?”

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Chú bảo vệ nhìn thấy bọn trẻ đã tìm được ba, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền hướng về phía người đàn ông xa lạ này gật gật đầu lập tức rời đi trở về cương vị công tác của mình.

“Này, mấy đứa là ai vậy? Chú ngay cả bạn gái cũng chưa có, không có khả năng có nhiều nhóc con như vậy.”

Người đàn ông độc thân may mắn được nhắm trúng ngay lập tức và đầu bứt tai.

Sau khi người kia nói ra những lời này, bọn nhóc cũng đã buông tay ra, đứng thẳng người một lần nữa chỉnh trang lại bộ dạng của bản thân.

Bé Hai lịch sự nói với người đàn ông trẻ độc thân: “Cảm ơn chú vì khi nãy đã phối hợp. Khi trở về chúng cháu nhất định sẽ nói với cô giáo chú là một người tốt bụng, khen ngợi chú một tuần”

“Cái gì?” Suy nghĩ trong đầu trẻ nhỏ bây giờ đều là như vậy sao?

Người đàn ông đang bối rối chưa hiểu rõ tình hình thì sáu đứa bé đã dắt tay nhau đi về phía sau khán phòng, để lại một mình anh ta vẫn còn đang thẫn thờ.

Cuối cùng cũng tìm được một vị trí để ngồi xuống, sáu đứa nhóc liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy mẹ, xinh đẹp động lòng người.

Đám nhóc cũng đã có mặt ở hàng ghế VIP phía sau ban giám khảo, thấy bóng dáng ba mình, Phong Thần Nam, trên người một thân âu phục, vô cùng tôn quý tao nhã.

“Sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ vào hậu trường, tạo cho mẹ một điều bất ngờ.”

“Hôm nay mẹ mặc đẹp quá, chúng ta phải đề phòng để ba không nhân cơ hội ăn đậu hũ của mẹ.”

Chỉ sau khi bạn trẻ đạt được thỏa thuận chung lúc này mới có thể yên. lặng chăm chú xem cuộc thi.

Mặc dù khán giả xung quanh cũng chú ý tới sự xuất hiện của sáu đứa trẻ này, nhưng không lâu sau sự chú ý lại dời về phía sân khấu.

Lúc này, cuộc thi đã đến giai đoạn các thí sinh lần lượt tiến lên giới thiệu ý tưởng thiết kế của bản thân.

Sau khi người mẫu trình diễn trên sân khấu thí sinh dự thi sẽ bước lên giới thiệu về ý tưởng thiết kế của mình, hơn nữa cũng sẽ được nghe lời nhận xét từ phía ban giám khảo.

Mà hiện tại, tác phẩm được mọi người mong đợi đã lâu của số 11, chính thức được trình diễn trên sân khấu. “Nam thần xuất hiện, nam thần xuất hiện!”

dưới sự chào đón nồng nhiệt của khán giả, âm nhạc tại hiện trường liền vang lên, Thời Ngôn Mặc cũng bước lên sân khấu.

Trước khi anh ta bước chân vào lĩnh vực diễn xuất, anh ta cũng đã lăn. lộn trong giới người mẫu nhiều năm, cũng có kinh nghiệm cùng năng lực chuyên môn đáng kể, xuất phát điểm không sợ sân khấu, thậm chí anh ta còn có phong cách mà không ai có được bắt chước.

“Không hổ danh là nam thần của tôi, khi anh ấy nghiêm túc đứng trên sân khấu quả thực rất đẹp trai! Từng góc độ đều đẹp hơn người khác”.

ở phía bên dưới khán giả không ngừng cảm thán, Bé Năm cũng nghe được những lời này.

Không hiểu sao lại cảm thấy có chút tự hào không thể giải thích được.

Chỉ thấy cậu bé đảo mắt một vòng, sau đó nhỏ giọng nói với chị gái phía trước: “Chị ơi, nói nhỏ cho chị biết chuyện bí mật này, người kia chính là cậu nhỏ của em, nếu như chị muốn xin chữ ký của cậu ấy, em có thể giúp chị!”