Nhiệt độ thiêu đốt xuyên qua mối tế bào trên toàn cơ thể.
Hoắc Băng Tâm mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn vào một mảnh màu đỏ.
Mùi khét bay đến cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm.
“Khụ khụ”
Cô rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại mềm oặt không có sức lực.
Không đúng.
Không phải mình đang đợi Phong Thần Nam về nhà cùng ăn bữa tối kỷ niệm ngày cưới đã được chuẩn bị kỹ càng sao?
Tại sao đột nhiên khi thức dậy mình lại ở trong biển lửa thế này?
Mà quá trình xảy ra; cô lại không có một chút ký ức nào.
Lửa càng ngày càng lớn, ánh mắt mờ mịt, cô mơ hồ phán đoán mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang xa lạ.
Không thể ngồi đây chờ chết được, cô nhất định phải chạy.
Hoắc Băng Tâm loạng choạng đứng dậy, còn chưa đi được mấy.bước, chiếc tủ bị cháy xém bên cạnh đột nhiên đổ ầm xuống, hoàn toàn chặn mất con đường duy nhất của cô.
“Khụ khụ khụ”
Gô bịt mũi, đầu óc cảm thấy choáng váng, nặng trĩu.
Nhìn thấy vài bóng người mờ mịt bên ngoài công xưởng, trong lòng Hoắc Băng Tâm khẽ động, hét lớn.
“Cứu mạng. Tôi ở đây. Mau đến cứu tôi ra ngoài.”
“Bà Phong, xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của anh Phong mà thôi”
Anh Phong?
Phong Thần Nam?
“Không thể nào. Anh ấy không thể đối xử với tôi như thế được. Các người nhất định nghe nhầm rồi, thả tôi ra”
Bên ngoài không hề truyền đến bất kỳ phản hồi nào nữa.
Lửa càng ngày càng lớn.
Hoắc Băng Tâm nhìn đám người bên ngoài rời đi, cuối cùng bất lực ngã xuống đất khóe mắt tràn ra nước mắt tuyệt vọng.
“Phong Thần Nam, lúc đầu là do Tô Cẩm Tú từ bỏ anh ra nước ngoài du học, anh vì để bảo toàn sự nghiệp của gia tộc nên mới liên hôn với tôi. Lấy tôi về nhưng chưa bao giờ nhìn đến cuộc hôn nhân của chúng ta”
“Bây giờ cô ta trở về rồi, anh vội vàng để trống vị trí bà Phong này để cho cô ta như vậy sao?”
“Phong Thần Nam, tôi biết trong lòng anh tôi Vĩnh viễn không thể thay thế cô gái đó, nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy.”
Cô từ từ duỗi tay phải sờ lên bụng, xoa xoa, thổn thức thê lương.
“Xin lỗi cục cưng, không thể cho con nhìn thấy thế giới này, cũng không kịp cho ba con biết sự tồn tại của con. Không sao, có mẹ cùng đi với con rồi.”
Trong đêm tối, công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô cháy rực, trở thành một ngôi sao sáng trong thành phố. Mặc dù nhìn rất sáng, nhưng bên trong lại truyền đến tiếng thê lương khiến người †a thương tiếc.
Năm năm sau, sân bay của thành phố Hải Phòng.
Một cô gái dẫn theo sáu đứa nhỏ gây lên sự chú ý của mọi người ở sân bay.
Cô mặc áo sơ mi voan trắng và váy ngăn denim để lộ đôi chân thon dài, toàn thân toát lên khí chất tươi trẻ.
Mà sáu bé trai đi bên cạnh cô đều mặc áo sơ mi trắng và quần jean, đeo kính râm, trong rất ngầu và vô cùng năng động.
Sáu đứa bé dễ thương được sao chép ra, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Nếu như không phải nghe thấy đám nhóc gọi là mẹ, người qua đường còn nghĩ đó là cô giáo dẫn học sinh mẫu giáo đí du lịch mất.
“Thật sự không ngờ, còn trẻ như vậy mà đã sinh nhiều như vậy rồi”
“Đúng vậy, ngày nay sinh con giống như trò chơi vậy, một lần sáu đứa, chăm mệt chết mất”
Bé Ba không quen với ánh nhìn của mọi người xung quanh, xấu hổ ôm.chân mẹ mình.
Bé Hai nhìn đồng hồ đeo tay, chu miệng biểu thị sự không kiên nhãn.
“Mẹ ơi, lần sau nên sắp xếp người riêng đi”
Đã hẹn với tài xế rồi mà con đến muộn nửa tiếng nữa.
Cậu ghét nhất người đến muộn.
Sớm biết như vậy còn không bằng bảo ông ngoại sắp xếp người riêng cho xong.
Thời Ngọc Diệp cảnh cáo đứa trẻ một câu: “Suyt. Bé Hai, con nói nhỏ thôi, con quên rằng chúng ta lén trốn khỏi nhà sao?”
Anh lớn Thời Tử Long nói nhỏ bên tai em trai.
“Theo anh thấy, mẹ chúng ta tám phần là lại bị người khác lừa rồi”
Bé Hai cảm thấy rất đúng.
Hôm qua, mẹ đột nhiên nói ở trong nước quá nhàm chán phải đưa sáu người bọn họ về Hải Phòng tham quan. Đến sân bay rồi mới biết mẹ trốn khỏi nhà, rời khỏi nanh vuốt của ông cụ.
Một người mẹ mang theo sáu đứa con trai, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy, đặc biệt là về chỉ số IQ.
Nhưng không còn cách nào khác, mẹ là thịt ở tim bọn họ, chỉ có thể chiều chuộng mà thôi.
Vì vậy sáu đứa trẻ đi theo, còn.âm thầm giúp mẹ chùi mông, để ông ngoại không phát hiện.