Bắt đầu nghiện tìиɧ ɖu͙©, phòng tắm tự an ủi đến cao trào
Suốt hai ngày, thân thể Tiêu Thanh liên tục bị các nam nhân ȶᏂασ, ngay cả khi ngủ hai cái động da^ʍ đều bị bôi thuốc mỡ kí©ɧ ɖụ© nhét dươиɠ ѵậŧ giả bật tần suất thấp không ngừng chấn động, khiến cho y mỗi một lần đều từ cực độ cơ khát tỉnh lại, hai cái lỗ da^ʍ đỏ tươi càng là mọi thời khắc đều phun nước ra bên ngoài.
"Ưʍ...... ưm a...... Bên trong, rất ngứa...... l*и muốn ăn, ha a...... dươиɠ ѵậŧ...... ưʍ......" Chỉ ngủ không đến ba giờ, Tiêu Thanh lại một lần rêи ɾỉ mở to mắt, trên hai đùi thẳng tắp trắng nõn bị che kín bởi những vết màu vàng nhạt...... Y mơ màng hồ đồ quay đầu trái phải nhìn xung quanh, vội vàng tìm nam nhân có thể thỏa mãn thân thể hư không của y, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng.
Đúng lúc này, Lý Uy đẩy cửa ra đi đến, hắn hoàn toàn làm lơ ánh mắt khát cầu của Tiêu Thanh, mở ra xích ở cần cổ y: "thầy Tiêu, hai ngày này cậu đem chúng ta hầu hạ rất vừa lòng, hiện tại cậu có thể đi rồi."
"...... A...... A ưʍ......" Tiêu Thanh quỳ rạp trên mặt đất mờ mịt nhìn chằm chằm giữa hai chân căng phồng của Lý Uy, qua hồi lâu mới phản ứng lại hắn nói cái gì.
Liền, cứ như vậy kết thúc?...... Bọn họ có thể đi rồi......?
Bọn họ mặc xong quần áo, mang lên bịt mắt màu đen bị các nam nhân lôi kéo đi ra căn nhà đen tối da^ʍ mĩ này, tới khi cảm nhận được gió lạnh bên ngoài thổi tới trên mặt Tiêu Thanh mới hơi chút thanh tỉnh một ít, y nhìn Tiêu Ngọc bên cạnh, xấu hổ cúi đầu, muốn xoa đỉnh đầu con cũng không dám bước vội rời khỏi tiểu viện này.
Thẳng đến khi ngồi vào trong xe, Tiêu Thanh mới có một ít cảm giác an toàn. Y ngồi ở trên ghế điều khiển thở hổn hển, trong cơ thể du͙© vọиɠ mãnh liệt không có được thỏa mãn, ngay cả đai an toàn cách quần áo mang đến cảm giác trói buộc đều làm thân thể y khó có thể khống chế run nhè nhẹ, hai chân càng là không ngừng xoắn chặt, hai cái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trải qua suốt hai ngày dạy dỗ đột nhiên mất đi đồ vật ở trong, cảm giác hư không làm chúng bản năng co rút lại, phun ra bên ngoài lượng lớn nước da^ʍ, chỉ một lát liền đem đũng quần làm ướt.
"Hô...... Hô ưʍ...... A ha......"
Không được...... Không thể đυ.ng vào...... Đã, đã chạy ra khỏi...... Nhất định phải nhịn xuống...... Rất nhanh là có thể, là có thể trở lại cuộc sống bình thường......
A...... thật ngứa...... Thật là khó chịu...... Như vậy, lái không được xe a...... Liền, liền sờ một chút thôi......
"Ưʍ......" Tiêu Thanh ngửa đầu dựa vào ghế dựa, ngực kịch liệt phập phồng, trong đầu hai loại thanh âm kịch liệt giao chiến một lát, y vẫn là hướng du͙© vọиɠ khuất phục......
Một bàn tay buông lỏng ra tay lái, chậm rãi sờ vào giữa hai chân ướt dầm dề, cách quần không có kết cấu xoa cây dươиɠ ѵậŧ cương cứng. Có lẽ là cơ khát lâu lắm rồi, chỉ là chạm đến điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, y liền lập tức bắn ra. Đồng thời, y rõ ràng cảm nhận được một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp từ âʍ đa͙σ bừng lên, đem quần ngoài xối càng ướt, nhẹ nhàng xoa một cái là có thể chảy ra nước.
Tiêu Ngọc ngồi ở ghế sau nghiêng đầu nhìn, cậu không rõ ba ba vì cái gì ngồi lâu như thế cũng không lái xe, lại còn phát ra âm thanh kỳ quái. Chán đến chết đợi trong chốc lát, cậu cuối cùng nhịn không được hỏi: "Ba ba, ba xảy ra chuyện gì? Chúng ta không phải là về nhà sao?"
Âm thanh non nớt làm Tiêu Thanh cả người chấn động, trên mặt đỏ ửng nhanh chóng rút đi. Y cuống quít đem tay rút ra, ấp úng gật đầu đáp ứng: "A...... có, có về nhà...... Chúng ta...... Về nhà...... Về nhà......"
Nhưng mà mới vừa rồi an ủi vẫn là không gãi đúng chỗ ngứa, tìиɧ ɖu͙© như cũ không ngừng chồng chất, lái xe hai giờ, Tiêu Thanh hạ thể nước cơ hồ không có ngừng chảy, xóc nảy nhẹ cũng tạo thành kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể làm y đạt tới một lần cao trào nhỏ. Thật vất vả chạy đến nhà, y đã bị tra tấn đầu váng mắt hoa, hô hấp đều vô cùng nóng rực. Một giây từ trên xe bước xuống dưới, lượng lớn nước da^ʍ tích tụ "Ào ào" theo ống quần chảy xuống, y thậm chí có thể ngửi được trên người mình tản ra mùi vị tanh tưởi......
Tiêu Thanh cũng không biết mình là như thế nào từ gara đi đến thang máy, lại là như thế nào trở lại cái chung cư quen thuộc này.
Y mặt đỏ, chỉ kịp cùng Tiêu Ngọc nói một câu "Ba ba đi tắm rửa, Ngọc nhi về phòng ngoan ngoãn ngủ nha" liền cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Phòng tắm trong phòng ngủ thực mau vang lên tiếng nước, Tiêu Thanh ngồi quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy đem ba ngón tay nhét vào lỗ l*и hư không đến nhức mỏi. Một giây kia, y hét lên cao vυ't, văn nhã trên mặt trống rỗng, ánh mắt tan rã nhìn gạch men sứ, chỉ có thịt l*и ướt nóng gắt gao hút lấy ngoại vật không nhả, phát ra tiếng nước vui sướиɠ.
"A...... A a...... Ha...... ưm a a......"
Òm ọp òm ọp —— òm ọp òm ọp ——
Tìиɧ ɖu͙© được thỏa mãn, vυ' đồng dạng bị nam nhân tùy ý đùa bỡn khai phá cũng nóng lên phát ngứa lên hơi hơi cương cứng, ngực nổi lên một tầng hồng hồng.
Tiêu Thanh một bên đem ngón tay cắm toàn bộ đi vào lỗ l*и, một bên nâng lên một cái tay khác nắm đầṳ ѵú, thất thần da^ʍ kêu: "Ưʍ...... A ha...... Vυ' cũng, sướиɠ quá...... Ưm a, lại...... Lại phun nước......" Cao trào qua đi đại não tựa hồ là tìm về một tia lý trí, y trên mặt thoáng hiện qua cảm xúc thẹn thùng, lại tự an ủi mình thấp giọng nỉ non: "Đều là vì...... Thuốc...... Là thuốc làm mình...... A a, mình...... mình không phải......"
"...... Chỉ, chỉ một lần...... A...... Mình không phải, đĩ da^ʍ...... Ưm a...... Là thuốc......"
"A a a...... Lại ngứa...... Làm sao bây giờ...... Huhu...... Lại, lại đến...... A ưʍ...... Không được, không thể lại cắm...... ưm a...... Mình không thể...... Ngứa quá, ngứa chết a...... TᏂασ tôi a...... Đại dươиɠ ѵậŧ...... A ha, không...... Không cần...... Không được...... Dừng lại a...... ưm a......"
"A a...... không nhịn được......một lần cuối cùng...... ưʍ...... lần cuối cùng...... A ha......"
Cuối cùng, y ở trong phòng tắm ngây người hơn 4 giờ, mới thất tha thất thểu đứng lên. Cầm lấy khăn lông trên giá chậm rãi lau khô thân thể, khăn lông thô ráp cọ qua l*и làm hai chân y mềm nhũn, thiếu chút nữa lại ngã quỵ trên mặt đất.
Tiêu Thanh cũng không dám chạm vào cái địa phương mẫn cảm kia nữa, chỉ đành qua loa mặc vào áo ngủ đỡ tường đi ra khỏi phòng tắm.
Đến tận lúc này, y mới nhớ tới con trai mình.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tiêu Ngọc, phòng bên trong chỉ có ánh sáng mờ của đèn ngủ, Ngọc nhi đã ngủ.
Tiêu Thanh âu yếm nhìn khuôn mặt bình yên ngủ của con trai, bụm mặt quỳ trên mặt đất không tiếng động khóc ra.