Hoa Ly vựng vựng hồ hồ bị ném vào nệm cao su mềm mại trên giường lớn, đèn lưu li sáng ngời trong phòng ngủi, nhìn thiếu nữ kiều mỹ mê người vặn vẹo ở trong chăn gấm, Bạc Đình gấp không chờ nổi cởi bỏ võ trang trên người, cúc áo càng ngày rời khỏi áo, áo sơmi mở rộng ra, lộ ra cơ ngực tinh tráng rắn chắc
"Tiểu tao hóa, vốn dĩ tính buông tha em, không nghĩ lại gặp, đêm nay thế nào cũng phải thao em."
Mang theo lời nói phỉ khí thô bỉ quả thực khó nghe, khôi phục vài phần sức lực Hoa Ly liền bò đến chỗ khác của giường lớn, ý đồ nhảy xuống giường rời đi, nhưng Bạc Đình còn nhanh hơn cô, một phen túm chặt chân thon nhỏ của cô, kéo mạnh về phía sau, trực tiếp bị kéo đến mép giường.
"Buông tôi ra, buông tôi ra! Anh muốn làm gì! Ô!"
Thư hương dòng dõi dưỡng ra tới đại gia tiểu thư, lại tiếp thu kiểu văn hóa mới, ngày thường vốn là chán ghét điệu bộ của quân phiệt, không nghĩ tới hôm nay lại trêu chọc một con sói hạ lưu, Hoa Ly muốn kêu cứu nhưng nơi này chính là Bạc gia, hoàn toàn làm không nên chuyện gì.
"Làm cái gì? Đừng sợ, tôi chỉ là muốn cùng Hoa tiểu thư chơi một trò chơi thôi."
Anh sức lực quá lớn, kéo Hoa Ly liều mạng giãy giụa, kéo một nửa người của cô xuống giường, tư thế này càng thích hợp, anh cười tà đè lại eo nhỏ của cô gái, từ mặt sau vén chiếc sườn xám dài.
"Chậc chậc, cái mông nhỏ này thật là trắng, ha, mềm như đậu phụ."
Đè mông tuyết trắng của thiếu nữ ở mép giường, sờ lên một phen đều là trơn mềm sảng tay, Bạc Đình nhịn không được dùng hạ thể sớm đã gắng gượng của mình đâm đâm nơi nõn nà giống như ngọc cổ, xuyên qua lớp quần dày của quân đội, nơi đó có một mảnh đỏ bừng
"Bảo bối, nó đỏ rồi, đợi lát nữa côn ŧᏂịŧ lớn này cắm vào thao em sau."
Bờ mông nhỏ bị chụp thanh vang, mông thịt run rẩy, Hoa Ly sỉ nhục kiều thanh kinh khóc: "A! Không cần! Cầu xin anh, thiếu soái không cần như vậy! Buông tha tôi đi! Cha tôi và tỷ tỷ còn đang đợi tôi...... Ô ô!"
Bạc Đình một bên yêu thích không buông tay xoa xoa hai luồng mông thịt, một bên ngồi xổm xuống, góc cạnh khuôn mặt tuấn tú rõ ràng toàn là tà tứ không kềm chế được, anh thay đổi vẻ thô tục, nhẹ giọng nói:
"Ngoan, chỉ là chơi trò chơi, đợi chút liền thả em đi, nhưng bây giờ em phải nghe lời, nếu không lập tức dùng đại đồ vật cắm vào tiểu âʍ ɦộ của em."
Hoa Ly bị dọa run bần bật, ghé vào trên giường cắn môi rơi thẳng nước mắt, cô hiện tại đã không có lựa chọn nào khác: "Thật sự, chút thả tôi đi sao? Kia, vậy anh không cắm......"
"Yên tâm đi, tới, đem chân nhi mở ra chút."
Thiếu nữ thuần khiết sẽ không bao giờ biết được, lời nói của một con sói không thể tin tưởng.
Nhìn Hoa Ly run rẩy tách hai chân dưới mép giường, Bạc Đình đang ngồi xổm sau mông cô, dùng ánh đèn hướng nhìn vào hoa môi giữa hai chân cô, tiểu hoa phùng hồng nhạt bí ẩn nhắm chặt, cũng là một nhúm lôиɠ ʍυ hơi xoăn, đáng yêu cực kỳ.
"Thật đẹp, làm cho nó lớn hơn."
"A!"
Không hài lòng với sự chậm rãi của thiếu nữ, Bạc Đình trực tiếp kéo đôi chân trắng nõn của cô ra, da^ʍ mi tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng đều bị anh làm cho hơi hơi đóng mở, chỉ liếc mắt một cái, thịt non đỏ bừng khiến huyết mạch anh phun trương.
"Cứ như vậy, không được lộn xộn, ca ca giúp em liếʍ một liếʍ."
Nói là liếʍ, lại trực tiếp đem toàn bộ môi dán lên, Hoa Ly bị động tác của anh làm cho dọa run rẩy không được, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại đem đầu của anh tạp ở chân tâm, Bạc Đình không vui véo véo mông cô, cô mới khóc lóc tách chân ra.
"A ngô ~"
Đầu lưỡi ẩm ướt chỉ liếʍ vài ngụm bên hai mép đào rồi tiến vào mật môi thiếu nữ, chưa từng nghĩ nơi đó sớm đã chảy giọt gợn sóng, Bạc Đình hút một ngụm, chỉ cảm thấy giữa háng cự long càng khô nóng.
"Tao hóa, ướt rồi, lại ngọt lại nị."