Hôm nay cô phải đến trường nộp lại hồ sơ. Cô đem bé con qua nhà ba mẹ Cao. Nhân dịp đó đến thăm ông cố Cao 1 chút. Ngày đó biết tin cô và Cửu Vị Niên đến bên nhau còn có thêm 1 sinh mạng nhỏ, ông cố Cao tức đến tay chân co lại, bị ép tim, sống thực vật đến giờ. Đang nằm ở căn phòng trên lầu của Cao gia.
Cũng đúng thôi, Cao Lam trong mắt mọi người hoàn hảo như thế nào? Ngay đến cô cũng không biết người dì mình luôn yêu thương đó lại làm những chuyện đáng sợ như vậy. Ông cố Cao không thể mở mắt, ba đã sup sụp 1 thời gian. Phận làm cháu, cô cũng không đành lòng. Nhìn ông xanh xao nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đều chỉ là lâu rồi chưa mở mắt.
"Cháu là có lỗi với ông. Nhưng cháu mong ông thông cảm. Sinh mệnh con người và vận mệnh gắn liền với nhau. Chuyện xảy ra mấy ai biết trước."
"Cháu cũng không ngờ cháu sẽ lấy người đó. Cùng người đó lập nên gia đình. Cho anh ấy 1 mái ấm."
"Ông biết không? Nếu có thể tỉnh dậy. Cháu mong ông rũ bỏ hết quá khứ, tiếp nhận hiện thực. Chúc phúc cho tụi cháu được không?"
Cao Châu Miêu vừa thủ thỉ nói, 2 hàng nước mắt cũng lã chã rơi. Tình yêu khó khăn trải qua đều khiến lòng người đau thắt. Cô cố gắng gượng 10 phần, Cửu Vị Niên cố gắng bảo vệ cô 20 phần. Anh ấy xứng đáng nhận được hạnh phúc trọn vẹn.
Cô đứng dậy, 2 tay lau nước mắt. Cô xuống dưới lầu chơi với con. Vì có mỗi bà Cao ở nhà, con gái cô là niềm vui duy nhất. Bà ấy chỉ muốn giữ lại đứa nhỏ suốt thôi.
"Mẹ con đi đây. Sáng mai lại ghé nhé."
Nhìn Anh Anh bé bỏng đang im lặng ngủ cô cũng rời đi. Trời đã vừa sập tối. Về đến nhà chỉ thấy người làm bận rộn qua lại, Cửu Vị Niên chưa đi làm về.
Vì không thích trong nhà có nhiều người lạ nên sau 6h người làm đã ra nhà sau. Cô nhìn đồ ăn trên bàn không nuốt nổi liền đi vào bếp nấu chút cháo.
Mải loay với cái bếp mà cô không để ý gì bên ngoài. Cửu Vị Niên đi làm về muộn vì họp gấp, về đến nhà lại không thấy bé cưng đâu. Căn nhà bỗng chốc trống trải hẳn. Vừa định lên lầu thì nghe tiếng động phát ra trong bếp nên vào xem.
Bước vào cửa anh đã thấy thấp thoáng bóng dáng cô bận rộn. Cửu Vị Niên nới lỏng cà vạt, vừa tiện vắt áo vest lên thành ghế. Anh đi đến ôm lấy cô.
"A? Niên à? Anh về sao em lại không nghe gì?"
Cửu Vị Niên hít 1 hơi hương thơm trên người cô. Cao Châu Miêu cảm nhận được hơi thở đều đều ấm nóng phả trên bả vai mình.
"Không ăn cơm?"
"Không muốn ăn lắm. Anh lại ghế ngồi đi. Ngứa chết đi được."
"Chê anh sao?"
Bàn tay của anh bắt đầu lần mò vào lớp áo sơ mi của cô. Vuốt ve chiếc bụng nhỏ nhắn. Cao Châu Miêu nhìn nồi cháo đang nấu, nhìn bàn tay trong áo mình có chút khó xử. Cô giữ chặt bàn bay không cho nó di chuyển lung tung. Nhưng càng giữ nó càng muốn chạm nhiều hơn nữa.
"Niên...anh đừng có như vậy. Cháo...đang chín."
Bàn tay còn lại của anh đang chống lên thành liền giơ ra nhanh nhẹn tắt bếp. Anh xoay người cô lại. Mạnh bạo đặt lên môi cô 1 nụ hôn.
Hai tay cô đặt trước l*иg ngực anh. Môi cô bị gặm cắn muốn đau rát. Anh ép cô phải mở miệng ra, lưỡi anh đi vào bên trong cùng với lưỡi cô đùa giỡn.
"Ưmm..."
Cao Châu Miêu vừa không thể thở, nước miếng nuốt xuống không kịp nên có 1 ít tràn ra ngoài. Âm thanh chùn chụt phát ra khi mỗi lần Cửu Vị Niên mυ'ŧ lấy lưỡi cô.
Siết chặt lấy cơ thể Cao Châu Miêu dường như anh muốn nhiều hơn nữa nhưng nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng vì hô hấp không kịp vì thế mà Cửu Vị Niên buông tha cho cô.
"Cái tên... cầm thú này."
"Còn nói được sao?"
Cao Châu Miêu vẫn đang cố gắng lấy lại hơi thở, Cửu Vị Niên lựa đúng thời gian cởi bỏ áo sơ mi cô. Khuôn ngực sữa đầy đặn dưới lớp áo ngực bị ép vào nhau làm anh muốn ngay lập tức cắn lấy nó. Ngực cô bình thường đã không nhỏ nay lại có con nên vô cùng lớn.
"Niên...đừng làm ở đây. Lên phòng thôi."
"Làm ở đây chẳng phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn?"
Anh nhướng mày đáp lại cô, bàn tay tiếp tục cởi chốt áo ngực. Bộ ngực tròn đầy nẩy lên. Cửu Vị Niên cúi đầu tham lam liếʍ mυ'ŧ nó. Cảm giác những giọt sữa thơm tho chảy vào bên trong miệng thật lạ. Vậy con gái anh lúc nào cũng được hưởng đặc quyền này sao?
"Ưʍ...mạnh quá...anh mυ'ŧ mạnh quá rồi."
Ánh mắt cô mơ mơ hồ hồ, tay vò loạn trên mái tóc anh. Ngực bị mυ'ŧ đến nhức đau. Nhũ hoa bị lưỡi anh vẽ vòng tròn trên đó. Sau cùng, Cửu Vị Niên mυ'ŧ ngực cô thật lâu, sữa tràn vào miệng khá nhiều. Anh di chuyển đến môi cô, bóp nhẹ cằm làm cô phải hé miệng ra. Đem sữa từ miệng mình vào miệng cô.
"Hương vị của chính mình. Có ngon không?"
"Biếи ŧɦái."
Cao Châu Miêu đưa tay gạt đi sữa còn đọng trên khoé môi. Hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ của từng nụ hôn Cửu Vị Niên đặt khắp cơ thể. Anh thuần thục cởi bỏ khoá kéo đem quần jeans và qυầи ɭóŧ cởi ra ngoài.
"Xem đã ướt như vậy rồi còn muốn từ chối sao?"
"Ưʍ...đừng sờ như vậy."
Cửu Vị Niên ôm cô đặt lên thành bên kia còn trống. Để chân cô gập thành hình chữ M, chậm rãi ngắm nhìn cảnh xuân trước mặt. Hoa môi mấp máy đóng vào mở ra kịch liệt, ướt sũng nước. Anh đưa ngón tay mình quét qua hạt nhỏ, Cao Châu Miêu lập tức run rẩy. Bộ dáng này của cô làm anh chết mê chết mệt.
"Ân."
Hoa huyệt rộng mở thuận lợi cho 2 ngón tay của anh đi vào bên trong. Cửu Vị Niên rất rõ nơi khiến cô sung sướиɠ, nụ cười anh càng gian manh thêm 7 phần.
"Ưʍ...ngứa quá..."
Hơi thở gấp gáp, đầu anh dựa vào vai cô. Bên dưới hoa huyệt bị ngón tay anh chọc vào rút ra đùa giỡn. Tiếng nước "bạch bạch" nơi hoa huyệt ngày một nhanh hơn. Cửu Vị Niên tăng tốc, đem cơ thể run rẩy đến cao trào, nước huyệt phun đầy trên quần áo anh.
"Sướиɠ không hả?"
Anh nhìn quần áo mình, lại nhìn cô nhắm nghiền mắt thở hổn hển. Có chút muốn chà đạp!
Không thèm cởi bỏ quần áo, anh trực tiếp đem côn ŧᏂịŧ lấy ra, ma sát lên xuống bên ngoài hoa môi, đem côn ŧᏂịŧ nhanh chóng được bôi trơn.
"Ân...nhanh đi vào...ngứa..."
"Đồ dâʍ đãиɠ."
Siết lấy eo cô, anh nhấp hông đem côn ŧᏂịŧ 1 lần đâm sâu vào tiểu huyệt. Bên trong nóng bỏng siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ anh. Lớp thịt non mềm bao vây cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ làm anh sướиɠ đến thở hắt ra. Luận động mạnh mẽ, đem hoa huyệt cô chà sát kịch liệt.
"Nhanh...nhanh quá...ưʍ...Niên..."
"Sâu quá rồi...chết...á...chết mất..."
Âm thanh của tinh hoàn va chạm vào da cô đầy ám muội. Âm thanh đó ngày một lớn đồng nghĩa với anh ra vào mỗi lúc 1 nhanh. Cô sắp thở không nổi rồi, miệng còn bị anh mυ'ŧ lấy không ngừng.
"Ưʍ...ưʍ."
Chỉ phát ra âm thanh yếu ớt, Cao Châu Miêu đạt đến cao trào lần 2. Vậy mà anh chưa chịu bắn ra, cô mệt sắp lã người rồi, cơm còn chưa nuốt miêng nào.
"Mau...mau bắn! Không chịu nổi."
"Mới đó đã muốn bắn? Tham lam!"
Anh thúc hông mạnh hơn, cảm giác như đầu nấm đã chạm xuyên qua tử ©υиɠ vậy. Bên dưới thật trướng. Tay anh ôm chặt eo cô, rút ra cắm vào hơn 10 cái, đem tinh hoa bắn sâu vào bên trong hoa huyệt. Côn ŧᏂịŧ thoải mái giật giật bắn ra tất cả lắp đầy tiểu huyệt.
Cả 2 đỏ bừng mặt, thở không ra hơi. Mồ hôi anh thấm ướt cả mặt sau áo. Đầu tóc cô rũ rượi dính trên mặt, chân run rẩy không bước nổi.
Cửu Vị Niên đưm côn ŧᏂịŧ nhét vào trong quần. Anh bế cô nằm trong l*иg ngực mình đi lên lầu.
Cao Châu Miêu đau rát cổ họng, cô nắm chặt áo anh.
"Chẳng phải hôm qua mới làm sao? Ai mới dâʍ đãиɠ chứ?"
Cửu Vị Niên nghe được âm giọng khàn khàn vì rêи ɾỉ này liền bật cười. Ôm cô vào nhà tắm sơ qua 1 lượt rồi xuống dưới nhà ăn.
Tự làm tự chịu, nên mớ hỗn độn kia Cửu Vị Niên dọn sạch sẽ mới ôm cô xuống nhà ăn.